Chương 22

Ôn Du Hoà nhìn người trước mặt, ngẩn người ra, nhưng anh ta không hỏi gì thêm mà kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ cậu.

Cùng lúc đó ánh mắt anh ta vẫn lặng lẽ rơi trên khuôn mặt người trước mặt. Nhìn gần một chút… khuôn mặt ấy lại là kiểu anh ta thích nữa chứ.

Sao trước giờ chưa từng để ý nhỉ? Nếu là cùng trường… kiểu người này, sao có thể bị bỏ qua được?

Chẳng lẽ là do bị lu mờ bởi những người xung quanh sao?

Nhưng mà, đây là một khuôn mặt với tỷ lệ hoàn hảo đến nhường nào.

Đáy mắt Ôn Du Hòa dần nhuốm màu mê mẩn.

...

Vì ba mẹ đều là bác sĩ nổi tiếng ở bệnh viện cấp ba, với mong muốn nuôi dưỡng cái gọi là bầu không khí học thuật đậm đặc, nên từ nhỏ đến lớn, trên tường phòng anh ta luôn dán đầy những bức hình cơ thể người với tỷ lệ vàng, khuôn mặt bị lột da một nửa, cơ thể người bị giải phẫu lộ cả nội tạng, cùng với hình minh họa tiểu não bị moi mất não bộ. Bên cạnh những cái xác này, là ghi chú chi chít tên gọi mang tính học thuật của các bộ phận cơ thể người.

Như thể chúng là những tấm nhãn mác sản phẩm, ghi rõ giá cả để mua bán, khiến những bức hình này càng thêm phần hấp dẫn.

Ban đêm, anh ta nằm một mình trên giường, những tảng thịt trên tường giống như lúc nào cũng có thể ngọ nguậy bò về phía anh ta ở giữa giường, giống như một chú chó cưng thân thiết, chảy nước dãi cọ vào người anh ta, liếʍ láp má anh ta, khiến người ta nảy sinh suy nghĩ "còn sống tốt thật".

Tốt thật, những tảng thịt, những sợi gân máu, cấu tạo cơ thể người, tốt thật.

Trong suốt một thời gian dài, trong suốt tuổi dậy thì nóng bức ẩm ướt khiến cả người toát mồ hôi, dù chiếc áo sơ mi dính chặt vào người như lớp da thứ hai, chỉ cần nhìn chằm chằm vào những tấm áp phích dán đầy phòng trong một khoảng thời gian dài, khóe miệng anh ta sẽ nở ra nụ cười nhã nhặn. Và chỉ cần anh ta cứ mỉm cười như vậy, ba mẹ sẽ khen ngợi "đúng là đứa trẻ có tài", là "niềm tự hào của họ" cùng những lời lẽ ngu ngốc tương tự.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi gặp được Yến Mị, anh ta đã biết đây là khuôn mặt hoàn hảo nhất mà anh ta từng thấy.

Nhưng bây giờ, Ôn Du Hòa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ấy, buột miệng nói: "Trên sống mũi, sao lại có một nốt ruồi thế kia."

Diệp Ký Thư: "?"

Lời vừa dứt, đối phương hình như mới sực tỉnh, lập tức nở nụ cười áy náy,m vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, vừa rồi có hơi mất tập trung. Về chuyện liên lạc, em có thể suy nghĩ lại được không? Anh sẽ không nhắn tin lung tung làm phiền em đâu."

Diệp Ký Thư từ chối: "Không được.”

Cậu không muốn, cũng chẳng có kiên nhẫn để làm quen với người khác, nhất là khi đối phương trên danh nghĩa có thể coi là "tình địch" của cậu. Tuy rằng từ lần tiếp xúc ngắn ngủi có thể thấy tính cách đối phương cũng không tệ, nhưng như vậy cũng không phải là lý do để trao đổi phương thức liên lạc.

Cậu chỉ muốn bình yên trải qua quãng đời đại học, năm ba đi thực tập, năm tư thuận lợi nộp CV tìm được một công việc lương cao sống ngày qua ngày.

Nhưng bây giờ tiêu chuẩn này đã thay đổi. Chỉ cần còn duy trì mối quan hệ yêu đương với Yến Mị, cuộc sống của Diệp Ký Thư không thể nào được coi là bình thường.

Tất cả mọi thứ, từ ngày gặp được đối phương đều đã bị đảo lộn.

"À, vậy sao."

Ôn Du Hòa nói: "Anh hiểu ý em rồi."

Anh ta vẫn mỉm cười, không tiếp tục dây dưa.

"Tôi sẽ đợi em đổi ý."

Câu nói cuối cùng không hề mang ý ép buộc. Trên mặt vẫn là vẻ ung dung thư thái ấy, khiến người ta giữa tiết trời oi bức cũng cảm thấy như được gột rửa tâm can.

Diệp Ký Thư: "..."

Cậu lờ mờ cảm nhận được áp lực, cách thức lùi một bước để tiến ba bước này khiến người ta không khỏi tự hỏi bản thân có phải quá nhẫn tâm khi không cho đối phương cả phương thức liên lạc hay không.

Ấn tượng của Diệp Ký Thư về anh ta quả thực cũng không tệ, cậu do dự một chút rồi nói: "Thực ra, cũng không phải là không thể…"

"Không được."

Người vốn đang gối đầu trên hõm vai cậu đột nhiên ngẩng đầu, quay sang nhìn người phía sau.

Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, đồng tử Ôn Du Hòa co rút.

Đùng!

Trong l*иg ngực vang lên âm thanh của nhịp tim như ngừng đập.

Từ vị trí đang đứng, từ bốn phương tám hướng, bóng tối đặc quánh sền sệt như muốn đè nén anh ta, một cảm giác sợ hã mà anh ta chưa từng trải qua…

Tồn tại trước mắt... Là [đồng loại] sao?

Nhưng mà, không phải, không đúng, có thể che giấu hơi thở của bản thân, đây không phải là điều mà [nguồn lây nhiễm] có thể làm được.

Nếu có thể, anh ta đã không phải vất vả né tránh đám người đó rồi.

Nhưng mà, rốt cuộc đó là cái gì...? Là cái gì vậy?

Lòng anh ta nặng trĩu, não bộ như bị ép chặt, chỉ muốn nôn ra hết.

Ôn Du Hòa cúi đầu, mái tóc che khuất đi biểu cảm kỳ dị lúc này của anh ta.

Đôi mắt trợn to mất kiểm soát, hốc mắt co giật liên tục, cơn đau dữ dội lan ra từ gò má đến tận cổ.

Cơ thể dường như biến thành một đống bùn nhão. Dây thần kinh kết nối với các ngón tay đau nhói, đau đến mức không thể nhấc nổi cánh tay.

Ang ta muốn làm gì đó hơn, nhưng lại không thể cử động...