Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạn Trai Là Vạn Người Mê, Còn Tôi Chỉ Là Người Qua Đường

Chương 20

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mà thôi, cũng không có gì bất ngờ.

E là phần lớn mọi người đều nghĩ như vậy.

Một kẻ vô danh, chỉ là một sinh viên bình thường được tuyển vào như cậu, vậy mà lại trở thành bạn trai của Yến Mị. Cũng chỉ là một người ít nói mà thôi, cùng lắm là thành tích học tập xuất sắc, nhưng dù có nói thế nào, thì cũng hoàn toàn là người của hai thế giới khác biệt với Yến Mị.

Cho dù đã xác định quan hệ, còn dẫn theo bên cạnh.

Thì cũng chỉ là hứng thú nhất thời, hoặc là tấm khiên để từ chối người khác mà thôi.

Chẳng mấy chốc, Yến Mị sẽ cảm thấy chán ghét món đồ chơi tầm thường này.

Thấy Diệp Ký Thư nghe thấy câu nói đó, rốt cuộc cũng quay đầu nhìn mình, trong lòng tên đó bỗng dâng lên một cảm giác vui sướиɠ, sự khoái trá khi dẫm đạp lên người khác khiến cậu ta không hề che giấu vẻ mặt chế giễu, thậm chí còn quay sang nháy mắt với người bên cạnh, sau đó mới giả vờ giả vịt nói.

"Hay là, cậu cảm thấy vận may của mình sẽ có ngày dùng hết, nên mới không muốn chơi trò chơi như vậy?"

Diệp Ký Thư vẫn nhìn cậu ta với vẻ mặt không chút cảm xúc nào.

Cậu ta không lập tức nghe thấy tiếng phản bác, trong lòng lóe lên ý nghĩ khinh thường, sau đó cười lạnh ngẩng đầu lên.

[Quả nhiên, bị mình nói trúng tim đen rồi chứ gì.]

[Con người nên phải tự mình hiểu lấy. Nếu không có, thì cần phải được đánh thức thức tỉnh điều này.]

Tuy nhiên, ngay sau đó, bất ngờ đυ.ng phải đôi mắt lạnh lùng kia.

Cậu ta bỗng chốc giật mình, toàn thân run rẩy.

Lời muốn nói ra nghẹn lại trong cổ họng, một cảm giác căng thẳng như sắp nghẹt thở dâng lên.

Diệp Ký Thư nói: "Chắc là vậy."

"Cậu, cậu --"

Những lúc như này, đáng lẽ ra cậu ta phải đắc ý vì lời nói của mình được hưởng ứng, nhưng...

Giọng nói của cậu ta lại trở nên ấp úng.

Bởi vì hành động kỳ lạ của cậu ta, bầu không khí trong phòng hoạt động trở nên kỳ quái.

"Câm miệng."

Một giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên.

Tất cả mọi người đều bị thu hút sự chú ý, theo bản năng nhìn về phía phát ra âm thanh.

Lúc này trên khuôn mặt vô cùng nổi bật của Yến Mị, sự chán ghét và chế giễu xen lẫn vào nhau. Khí chất đáng sợ tỏa ra từ hắn khiến người ta run rẩy, răng va lập cập, không dám thở mạnh.

Ngay cả Diệp Ký Thư cũng chưa bao giờ thấy hắn lộ ra biểu cảm này.

Đó là biểu cảm đáng sợ của một người bị chạm vào giới hạn cuối cùng, sẽ làm cho người khác phải trả giá đắt.

"May mắn?"

"Cậu đang nói cái gì vậy?"

"Ký Thư --"

"Chính là [tất cả] của tôi."

Đây là một lời khẳng định cực kỳ nghiêm túc.

Ngay cả người trong cuộc, cũng có thể cảm nhận được sự ràng buộc độc chiếm trong không khí.

...

Buổi tối xem phim hôm thứ ba kết thúc trong không khí cực kỳ khó chịu.

Nhưng không ai dám lên tiếng nói bầu không khí quá tệ, hay là do nỗi sợ hãi vô hình nào đó gây ra, mà chỉ cười gượng gạo, nói "Hy vọng lần sau có thể tổ chức lại tiếp".

Mặc dù vậy, ánh mắt của mọi người vẫn dán chặt vào Yến Mị, với sự mong đợi không thể che giấu, dường như thật lòng hy vọng hắn sẽ đến nữa.

"Cạch."

Người rời đi cuối cùng ấn nút tắt đèn.

Tất cả sinh viên đi xuống cầu thang rời khỏi phòng hoạt động câu lạc bộ, trong màn đêm dày đặc, vài người đứng trước tòa nhà hóng gió, tạm thời chưa ai chào tạm biệt, mà chia thành từng nhóm nhỏ, đứng nói chuyện phiếm trong hơi lạnh.

Mối quan hệ của Ôn Du Hòa khá tốt.

Xung quanh anh ta là các thành viên câu lạc bộ đang nói chuyện rôm rả, nhưng trên mặt anh ta không hề có vẻ khó chịu, chỉ kiên nhẫn đáp lại những chủ đề được đưa ra, đang nói về "giày thể thao mới", "kế hoạch du lịch nước ngoài vào kỳ nghỉ hè".

Chắc hẳn gia cảnh của anh ta rất tốt.

Bởi vì khi nhắc đến những thứ này, anh ta không hề né tránh, trên mặt là sự điềm tĩnh của người đã quen thuộc.

Mặc dù vậy, hầu như tất cả mọi người đều không tập trung, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Yến Mị.

Chắc là rất muốn đi lại bắt chuyện.

Ngoại trừ Ôn Du Hòa.

Anh ta đang cúi đầu, chăm chú lắng nghe câu hỏi của một bạn nữ, không hề nhìn về phía này.

Nhưng ngay sau đó, tầm nhìn đã bị che khuất.

Hình bóng của Yến Mị hoàn toàn chắn trước mặt cậu.

Cậu không thể nhìn thấy những người khác ở xa đang nói gì, vì vậy, cậu ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

Người nọ cũng đang cúi đầu nhìn cậu, trong con ngươi phản chiếu hình bóng của cậu.

... Ban đầu cậu nghĩ hai người sẽ chiến tranh lạnh.

Nhưng, hắn lại hành động như thể việc bị đẩy ra chưa từng xảy ra, vẫn chủ động đến gần như thường lệ.

"Mình về thôi."

Yến Mị cúi đầu, vươn tay ra, rất tự nhiên kéo khóa áo khoác đã kéo xuống cho cậu. Sau đó quen thuộc vén tóc cậu ra sau tai một lần nữa, tay nhân tiện dừng lại xoa nhẹ vành tai cậu, dùng sức hơi mạnh, đầu ngón tay lập tức để lại dấu vết trên làn da trắng nõn.

"Đau không?"

Diệp Ký Thư: "..."

Quả nhiên, vẫn còn đang tức giận.
« Chương TrướcChương Tiếp »