Chương 2

Diệp Ký Thư chậm rãi cúi người xuống, áp sát mặt vào đối phương, dưới ánh nhìn của đôi đồng tử đang mở to vì đau đớn, lạnh lùng nói: "Thay người mà thích đi, đó là bạn trai của tôi."

Coi như là lời cảnh cáo.

Người qua đường mà thích nam chính vạn người mê, sẽ không có kết cục tốt đẹp.

"... "

Thế nhưng, người bị nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng lại sững sờ tại chỗ, nhìn chằm chằm vào gương mặt đang ở ngay trước mắt.

Cái này...

Dựa theo quan sát mấy ngày nay của hắn ta, người này lúc nào cũng mang vẻ mặt thờ ơ, dường như bị thiếu hụt cảm xúc, cơ mặt mất tác dụng, vậy mà đến lúc này, biểu cảm trên mặt lại không hề thay đổi dù chỉ một chút.

Thật sự là ——

Khoảng cách gần đến mức có thể nhìn rõ hàng mi dài và làn da trắng mịn như sứ của đối phương. Khuôn mặt thanh tú ngày thường bị che khuất bởi vẻ ngoài lạnh lùng, khó gần, nay lại phơi bày rõ nét.

Trên sống mũi có một nốt ruồi nhỏ.

Không hiểu sao, chứng kiến cảnh tượng này, cơ thể hắn ta bỗng trở nên nóng ran.

Chưa kịp suy nghĩ, lời nói đã buột ra khỏi miệng.

"Vậy, nếu là thích cậu, thì có được không?"

". . .”

". . .”

Đến khi nhận ra mình vừa nói gì, biểu cảm trên mặt hắn ta méo mó, xấu hổ muốn chết, nghiến răng ken két: "Tao, mày, tao chỉ là ——"

"Ký Thư."

Đột nhiên, một giọng nói vang lên.

Bầu không khí ngượng ngùng vỡ tan trong tích tắc.

Diệp Ký Thư lập tức quay đầu nhìn về phía cửa lớp học tự chọn.

Người nói chuyện đang đứng ở cửa.

Hình bóng ấy mang đến một sức hút khó cưỡng, in sâu vào đáy mắt.

Mái tóc đen dài hơi rủ xuống gáy, khóe mắt hơi nhếch lên.

Vẻ ngoài có phần lãnh đạm, xa cách, như thể đang cố tình trêu chọc, khiến không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo đến ngạt thở.

Trong chớp mắt, những tiếng xì xào bàn tán vang lên như muốn nhấn chìm tất cả.

Căn phòng học vốn bình thường bỗng chốc trở nên náo động.

Sự xuất hiện của người đó thu hút mọi ánh nhìn.

Giống như lẽ thường bị phá vỡ, thông tin được nhồi nhét trực tiếp vào não bộ, khuôn mặt ấy khiến người ta run rẩy, tim đập dồn dập.

Dù là ai đi chăng nữa, khi nhìn thấy dung nhan ấy chắc chắn sẽ phải nín thở, vẻ đẹp rực rỡ ấy như một cú va chạm mạnh mẽ, chỉ cần một ánh nhìn lướt qua cũng đủ khiến đầu óc và lý trí của người ta nổ tung, chỉ muốn được nhìn thêm vài giây nữa.

"Là cậu ấy sao. . . ?"

"Tôi, chưa bao giờ có cảm giác này ——"

"Nếu, bây giờ tôi đến xin số liên lạc, liệu cậu ấy có cho không nhỉ?"

". . .

Tuy nhiên, dù bị nhìn chằm chằm với ánh mắt nóng bỏng như vậy, đối phương lại dường như không hề hay biết, hoặc là không quan tâm.

Đôi mắt đen láy không chút phản chiếu ánh sáng, lúc này chỉ nhìn chằm chằm vào một mình Diệp Ký Thư.

. . . Cảm giác nặng nề ập đến.

Thế nhưng, đối phương chỉ nhìn xuống, dừng lại ở chỗ tay cậu và người kia đang chạm vào nhau, không nhúc nhích.

". . . !"

Linh cảm chẳng lành, Diệp Ký Thư bỗng cảm thấy hoảng hốt như vừa bước hụt chân xuống cầu thang, vội vàng buông tay người kia ra. Bị bất ngờ, người kia loạng choạng va vào chân bàn, phát ra tiếng rên đau đớn.

A, xin lỗi.

Diệp Ký Thư thầm xin lỗi một cách không mấy thành tâm.

Dù sao người vừa đến rất quan trọng.

Đó chính là, nam chính của cuốn sách này.

—— Yến Mị.

Dù trong mắt đã hiện lên tia chán ghét, nhưng khóe môi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, khiến người ta cảm thấy như có thể nói gì đó, đó là lý do tại sao khi đối mặt với dung mạo cao ngạo như vậy, đa số mọi người vẫn có thể ảo tưởng mình có một tia hy vọng.

Đương nhiên, đó cũng là lý do tại sao các nhân vật phụ cứ lao đầu vào.

Nhìn chằm chằm vài giây, Diệp Ký Thư bỗng bừng tỉnh, nhận ra một điều.

Chờ đã. . . ?

Sao đối phương lại ở cửa lớp của cậu? Giờ này đáng lẽ hắn phải tham gia hoạt động của câu lạc bộ điện ảnh chứ?

Cả hai đều là sinh viên năm nhất.

Khác với cậu, vì lười biếng, nghĩ nhiều làm gì cho mệt nên đến giờ vẫn chưa chọn câu lạc bộ nào, đối phương vừa nhập học đã gia nhập câu lạc bộ điện ảnh, mà chiều thứ ba hàng tuần câu lạc bộ đều tổ chức xem phim tập thể vào buổi tối, giờ này đáng lẽ đối phương phải đang chuẩn bị địa điểm với mọi người mới đúng.

Cậu chớp mắt, có chút khó hiểu, nhìn đối phương bước vào lớp.

Đến khi đã đủ gần, người không nên xuất hiện ở đây mới dừng bước, đưa tay vuốt gọn lọn tóc mái hơi dài mà Diệp Ký Thư lười cắt sang một bên, trước mặt mọi người, cử chỉ hết sức tự nhiên, không hề che giấu mối quan hệ thân thiết giữa hai người.

". . . Diệp Ký Thư."

Gần quá.

Đối diện với khuôn mặt này. . . liệu có ai có thể từ chối khi bị yêu cầu đây?

Đặc biệt là với biểu cảm lúc này.

Cứ như thể, thật sự rất thích cậu vậy.

"Cùng đi ăn cơm nhé?"

Giọng nói cũng thật dịu dàng.