Chương 12

Yến Mị ôm một lúc lâu.

Diệp Ký Thư thử cử động một chút, nhưng sức lực từ phía sau truyền đến lại càng siết chặt hơn, như thể sợ cậu sẽ rời đi ngay lập tức.

"..."

Vậy thì cứ như vậy đi.

Thấy không có ý định rời khỏi lề đường ngay, Diệp Ký Thư liền lấy điện thoại gọi xe, sau đó cúi đầu nghịch điện thoại. Đột nhiên, máʏ яυиɠ lên, thông báo lộ trình hiện ra từ phía trên màn hình cho biết tựa game cậu đang theo dõi sẽ chính thức phát hành vào lúc 0 giờ hôm nay.

Cho đến thời điểm hiện tại, nội dung game gần như đã được hé lộ.

Nhưng so với cốt truyện, cậu quan tâm đến lối chơi và thao tác của game hơn.

Đây là một tựa game kinh dị.

Các game tương tự thường có nhiều chữ, thỉnh thoảng xen lẫn yếu tố giải đố, thao tác chỉ cần nhấn liên tục ba phím QTE là được.

So với kiểu chơi đơn giản đó, Diệp Ký Thư thích game đối kháng, cạnh tranh thao tác thuần túy giữa những người chơi với nhau hơn, vì vậy cậu không chơi thể loại game này nhiều, nếu không phải vì tài khoản quen thuộc trong khu bình luận liên tục yêu cầu, cậu cũng sẽ không nảy ra ý nghĩ "hay là thử xem sao".

Tuy nhiên, nhìn chung, tựa game này đã thêm vào nhiều yếu tố tương tác mạo hiểm, chắc là sẽ không quá nhàm chán.

Đang suy nghĩ thì chiếc áo sơ mi bị kéo nhẹ, phát ra tiếng sột soạt.

Sau đó, giọng nói của Yến Mị vang lên từ phía sau.

"... Cái gì vậy?"

"Game."

Diệp Ký Thư bỏ tay ra để đối phương có thể nhìn thấy ảnh bìa quảng cáo phát hành game.

Nhưng chỉ liếc nhìn một cái, Yến Mị đã nhanh chóng dời mắt.

Diệp Ký Thư không cảm thấy hắn có chút hứng thú nào muốn tìm hiểu.

Có lẽ, chỉ là vì nhận thấy hôm nay cậu xem điện thoại nhiều hơn mọi ngày nên mới lịch sự hỏi một câu.

Cũng phải.

Trông Yến Mị không giống kiểu người mê game.

Hoàn toàn khác với cậu.

Diệp Ký Thư mím môi.

Sau đó, cậu cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại.

Nhưng không biết tại sao, chiếc điện thoại bỗng nhiên mất đi sức hút.

"Vậy ngày mai em có thể ra ngoài không?"

Một lúc sau, Yến Mị đột nhiên hỏi: "Có một nơi anh muốn đưa em đến, là thủy cung mới mở trong thành phố."

"... Không được."

Yến Mị khựng lại một chút, rồi mới nói: "Nhưng mà cuộc thi mô hình toán học của em vừa mới kết thúc mà? Còn chuyện gì nữa sao? Hay là gặp rắc rối gì à? Có thể nói cho anh biết, anh sẽ giúp em giải quyết. Hay là... chỉ đơn giản là không muốn ở bên anh?"

"Không thể ra ngoài." Diệp Ký Thư không ngẩng đầu lên, tiếp tục nói: "Phải chơi game."

"... Game?"

Ngón tay đang lướt màn hình khựng lại, cậu chỉ vào thời gian phát hành game.

Trên điện thoại đã hiện lên bốn chữ 【 Đã đặt trước 】.

"Cái này."

"Nghe nói thủy cung có báo biển, còn có những loài động vật khác mà ngày thường không thấy được."

"Ừm." Diệp Ký Thư nói: "Thủy cung thì đã đi rồi, nhưng game này thì chưa chơi, nên em chọn chơi game."

So với việc ra ngoài, kỳ thực cậu thích ở một mình hơn, tránh xa những nơi đông người.

Nếu không phải vì đối phương thường xuyên rủ rê, thậm chí giờ này cậu đã về ký túc xá lâu rồi.

"Game vui đến vậy sao?"

"Vì nó luôn mới mẻ, không bao giờ thấy chán."

Nghe vậy, Yến Mị im lặng không nói.

Nhưng cánh tay vốn đang đặt hờ trên eo cậu lại dần siết chặt, đầu vùi vào cổ cậu cũng càng lúc càng sâu.

"... Ghét em nói như vậy."

Cho đến khi taxi đến, hai người lên xe, hắn cũng không còn nhắc đến chuyện ngày mai đi chơi nữa.

...

Trường học có tòa nhà riêng.

Câu lạc bộ Điện ảnh vì đã thành lập từ lâu, không phải câu lạc bộ mới, nên đã sớm xin được phòng hoạt động ở tầng ba.

Lúc hai người đến nơi thì đã muộn hơn giờ hẹn mười phút.

Từ khe cửa hé mở, tiếng phim đang chiếu vọng ra.

Diệp Ký Thư hơi ngại ngùng vì đến muộn.

Nhưng Yến Mị lại không quan tâm, không chào hỏi, trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Có lẽ là để có trải nghiệm xem phim tốt hơn, đèn trong phòng đã bị tắt. Vì vậy, nhìn vào trong, cả căn phòng chìm trong bóng tối, không phân biệt được có bao nhiêu người, chỉ có ánh sáng xanh lam từ màn chiếu hắt lên mặt những người ngồi hàng đầu, trông thật âm u và đáng sợ.

Vài đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào màn hình.

"Két."

Mặc dù Diệp Ký Thư bước vào sau đã cố tình đi nhẹ nhàng, nhưng vẫn phát ra tiếng động nhỏ.

Âm thanh này vang vọng trong không gian yên tĩnh, giống như tiếng móng tay cào lên bảng đen, khiến những người đang mải mê theo dõi bộ phim giật bắn mình.

Vừa lúc trên màn hình xuất hiện một khuôn mặt quỷ dị méo mó.

"Á á á á á --"

Tiếng thét chói tai vang lên trong phòng.

"Cái gì vậy?!"

"Ai đang động đậy thế, đừng giẫm lên tôi!!"

Bị phá vỡ sự yên tĩnh, những người khác trong phòng cũng không nhịn được nữa, la hét om sòm.

"..."

Đối mặt với Diệp Ký Thư đang bối rối.

"Cạch."

Yến Mị bật đèn lên, để lộ khuôn mặt không chút biểu cảm.

Ánh sáng đột ngột sáng lên khiến nỗi sợ hãi tan biến.

Mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn hai người vừa xuất hiện, trên mặt lộ ra vẻ khó tả.

Hù chết người ta rồi --!