Chương 11

Thứ mà chiếc thẻ này đại diện, là thế giới song song mà người thường không thể nào dò la được.

Thế giới này, tồn tại rất nhiều 【Nguồn lây nhiễm】.

Chỉ cần là cảm xúc cực đoan, cho dù là yêu, hận hay ghen tị...

Một khi hội tụ vào một người nào đó, hoặc là trên đồ vật, sẽ có một xác suất nhất định khiến nó trở thành 【Nguồn lây nhiễm】.

Mà 【Nguồn lây nhiễm】 sẽ quấy nhiễu lý trí của người bình thường, khiến cho mọi thứ xung quanh, thậm chí là cả môi trường đều trở nên điên cuồng.

Thi thể sẽ sống lại.

Cơ thể người sẽ bị biến dạng thành quái vật.

Hoa cỏ cây cối nhảy múa trong đêm khuya.

Bất kỳ hiện tượng bất thường, kỳ quái nào không thể giải thích được, đều có thể do sự tồn tại của 【Nguồn lây nhiễm】 mà phát động, có thể nói là tai họa di động cũng không ngoa.

【Cục Quản lý Kiểm soát Lây nhiễm】, là cơ quan chuyên xử lý những sự việc kỳ quái này.

Lâm Lân là một trong số đó.

Lý do anh ta xuất hiện ở đây là vì Cục Quản lý Kiểm soát Lây nhiễm đã quan sát thấy 【Trần Hách Danh】 có khả năng trở thành 【Nguồn lây nhiễm】.

Gã con nhà giàu này lâu nay vẫn luôn đùa giỡn tình cảm của người khác, tạo ra tâm trạng u uất, áp lực cho người khác, thậm chí nhiều lần trốn tránh hình phạt, trên người đã tích tụ rất nhiều loại cảm xúc cực đoan từ những người khác nhau, xác suất bị chuyển hóa trong vòng ba ngày tới đã lên tới 70%.

Chính vì vậy.

Lâm Lân cần phải sớm đưa gã về Cục Quản lý Kiểm soát Lây nhiễm để cách ly với lý do nào đó, tránh gây ra hậu quả không thể cứu vãn.

Nghĩ đến đây, anh ta hít sâu một hơi, lập tức nhìn người vừa được mình cứu.

Vừa rồi là tình huống gì vậy? Anh ta còn chưa hỏi gì cả.

Đã có khả năng trở thành 【Nguồn lây nhiễm】 rồi, cũng không giống kiểu người có tâm lý yếu đuối cho lắm.

Chỉ một cái liếc mắt.

Trong nháy mắt nhìn rõ, Lâm Lân bỗng sững sờ tại chỗ, hơi thở như ngừng lại.

Chỉ thấy người đàn ông trước mặt có dáng vẻ thê thảm.

Lỗ mũi, hai tai, thậm chí là cả hai con ngươi đều chảy ra chất lỏng màu đen sền sệt.

Tuy nhiên, miệng gã vẫn lẩm bẩm những câu vỡ vụn, không rõ ràng, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn.

Cơ thể thỉnh thoảng lại co giật, đồng tử giãn to đầy vẻ sợ hãi.

Lâm Lân tiến lại gần, cúi người xuống, nín thở muốn nghe xem rốt cuộc gã đang nói gì.

"Tôi, tôi nhất định phải tìm lại con búp bê..."

...

Nơi dùng bữa là một nhà hàng sang trọng.

Khác với Diệp Ký Thư phải đi làm thêm, gia cảnh của Yến Mị có vẻ khá giả.

Mặc dù trong trí nhớ của cậu, cốt truyện không giới thiệu về gia thế của đối phương, nhưng nếu sau này có thể tiếp xúc với những tên pháo hôi có tiếng, chắc hẳn cũng không tệ.

Cậu mặc áo khoác thường ngày.

Còn cách ăn mặc của đối phương rõ ràng là phù hợp với nơi này hơn.

Người phục vụ liên tục liếc nhìn hai người với ánh mắt dò xét, tự cho là kín đáo.

Hai người ăn cơm, không ai lên tiếng.

Tuy nhiên, khi món bít tết được mang lên, Yến Mị lại rất tự nhiên cắt nhỏ rồi đưa đến bên miệng Diệp Ký Thư.

"..."

Diệp Ký Thư do dự một chút, cuối cùng vẫn há miệng ăn.

Bầu không khí ngượng ngùng giữa hai người dường như đã tan đi đôi chút.

Mãi cho đến khi rời khỏi nhà hàng, đang đứng đợi xe bên đường, Diệp Ký Thư mới liếc nhìn người bên cạnh, lên tiếng:

"Đừng làm vậy nữa."

Đó chỉ là con búp bê rẻ tiền chưa đến mười tệ.

Trong máy gắp thú ở khu vui chơi đâu đâu cũng có, cho dù đã thay mới, chỉ cần tìm kiếm hình ảnh trên mạng cũng có thể mua được cả tá.

Không cần phải tức giận vì chuyện này.

"Không giống nhau."

Yến Mị lạnh mặt, tàn nhẫn nói: "Loài người khác chết thì chết, nhưng món quà em tặng anh, anh nhất định phải lấy lại."

"..."

Tuy rằng thứ bọn họ đánh mất là mạng sống, nhưng thứ tôi đánh mất là bạch tuộc tím đỏ nho nhỏ đúng không?

"Nước hồ nguy hiểm lắm."

Nhưng Yến Mị vẫn lạnh mặt.

Ngay cả khi cậu chủ động đưa tay ra, đối phương cũng không nắm lấy, mà chỉ nhìn chằm chằm vào mặt cậu.

"Ký Thư cảm thấy anh đang làm quá lên sao? Cảm thấy anh không nên coi trọng món quà em tặng như vậy? Hay là em cảm thấy..."

"Không có."

Giọng nói lập tức dừng lại.

Nhưng Yến Mị vẫn nhìn cậu.

Diệp Ký Thư đành phải đổi cách nói.

"Nếu xảy ra chuyện... Có nhiều người như vậy, anh có thể sẽ bị đuổi."

"Em không muốn anh bị đuổi."

Bất ngờ nghe được câu cuối cùng của cậu, yết hầu Yến Mị khẽ động, cơ thể run lên, dường như đang đấu tranh, có lẽ rất muốn giữ vững lập trường đang giận dỗi của mình, nhưng cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại được, rất nhanh đã nở nụ cười, khiến bầu không khí nặng nề giữa hai người tan biến.

"Được rồi."

Diệp Ký Thư bị hắn ôm từ phía sau.

Yến Mị cúi đầu, dụi dụi sống mũi vào dái tai và cổ cậu, sau đó dựa vào hõm vai cậu rồi mới dừng lại.

"Nghe lời em hết."

Giữ nguyên tư thế ôm chặt này, Diệp Ký Thư không nhìn thấy ánh mắt lóe lên của đối phương, chỉ nghe thấy giọng nói vô cùng ngoan ngoãn vang lên bên tai: "Xin lỗi, sau này anh sẽ không... làm vậy trước mặt mọi người nữa."