Chương 1

"Cậu ta có để ý không nhỉ?"

"Nhắm vào cậu ta lâu như vậy rồi, không lý nào không nhận ra chứ ——?"

"Mẹ kiếp, đã bảo là cứ đánh cho một trận là xong chuyện rồi, thật là tức chết đi được."

"Làm mấy trò không đau không ngứa này, chi bằng chơi lớn cho cậu ta một bài học nhớ đời!"

...

Bên tai truyền đến những lời nói căm phẫn không chút che giấu.

Thái độ ngông cuồng, hoàn toàn không quan tâm xem người trong cuộc có nghe thấy hay không.

Cùng lúc đó, ánh mắt như kim nhọn phóng về một hướng.

Diệp Ký Thư gục mặt trên bàn, từ khe hở cánh tay gối đầu, thờ ơ liếc nhìn mấy người đang xì xào bàn tán.

Đây là bị bắt nạt.

Nhưng đối tượng không phải ai khác, chính là cậu.

Còn lý do ——

"Cũng không biết tên này có gì đặc biệt nữa, cả ngày chẳng nói được mấy câu, chỉ được mỗi cái học giỏi thôi." Một tên lên tiếng, giọng trầm thấp, vẻ mặt vặn vẹo, "Thật không cam tâm, người đó lại còn nói mình đã có bạn trai..."

Ghen tị, phẫn nộ và oán hận.

Những cảm xúc cực đoan dị thường này, chỉ vì "Người đó" đã trở thành bạn trai của Diệp Ký Thư.

"Nếu biết cậu ấy có thể chấp nhận người đồng giới, tôi đã sớm ra tay rồi, biết đâu lại được cơ chứ ——"

Sự ghen ghét biến thành nỗi hối hận thấu xương, lời nói ra đều ẩn chứa căm phẫn. Dường như đang nói, nếu có thể quay ngược thời gian, dù có phải chết cũng không màng, chỉ cần cho hắn ta một cơ hội mong manh được ở bên cạnh đối phương.

Thế nhưng.

Điều đó là không thể.

Diệp Ký Thư liếc nhìn người vừa nói.

Hừ.

Nhân vật phụ ngay cả tên trong truyện cũng không có, tuyệt đối không thể nào có chút liên quan gì đến nam chính vạn người mê.

Bởi vì, đây là thế giới trong tiểu thuyết.

...

Nửa tháng trước.

Diệp Ký Thư thức tỉnh ý thức, phát hiện mình lại là một nhân vật trong tiểu thuyết.

Nhưng hiện thực không cho cậu quá nhiều thời gian để tiêu hóa, bởi vì cốt truyện được nhồi nhét vào đầu quá mức kịch tính, khiến người ta lập tức bị thu hút sự chú ý.

Đây là một cuốn tiểu thuyết não tàn vạn người mê.

Chỉ cần ai tiếp xúc với nam chính, sẽ nhanh chóng rơi vào lưới tình, vô điều kiện, không có quyền lựa chọn, thậm chí là mất đi lý trí đến mức vứt bỏ mọi tôn nghiêm, chỉ cần một câu nói nhẹ nhàng của đối phương, dù có phải hy sinh tính mạng cũng không màng.

Cho dù đã có bạn trai.

Cũng chẳng sao cả, bởi vì người tôi yêu là chính là hắn.

Vì vậy có thể bất chấp thủ đoạn, cưỡng ép chiếm đoạt, làm ra những chuyện người thường khó lòng hiểu nổi.

Hơn nữa, nói thật lòng.

Đã có bạn trai...

Chẳng phải càng thêm kí©h thí©ɧ sao?

Cốt truyện giật bạn trai người ta đầy kí©h thí©ɧ, cộng thêm chút drama máu chó, hoàn toàn là sở thích của đám người thích hóng hớt.

Thế nhưng, thân phận của Diệp Ký Thư trong cuốn sách này lại chẳng liên quan gì đến nam chính, thậm chí là chẳng liên quan gì đến nam phụ, có lẽ chỉ hơn nhân vật người qua đường A vô danh một chút, đó chính là ——

Cậu là bạn trai chính thức của nam chính vạn người mê trong cuốn sách này.

Là người bị giật bạn trai.

Là người bị dội thẳng gáo máu chó.

Là người bị dìm hàng không thương tiếc.

Cũng là công cụ hình người để tăng thêm bầu không khí cấm kỵ.

Tuy trên danh nghĩa đúng là có quan hệ bạn trai với nam chính, nhưng trên thực tế chỉ là gia vị để tăng thêm sự giằng co tình cảm và hương vị khác biệt mà thôi.

"Biết đâu cậu ấy cũng thích mình, chỉ là mình chưa tỏ tình..."

Người trước mắt vẫn đang chìm đắm trong thế giới của chính mình.

Thế nhưng vừa ngẩng đầu lên, lại bắt gặp ánh mắt Diệp Ký Thư đang nhìn mình, vẻ mặt thờ ơ, như bị dội thẳng gáo nước lạnh.

Ánh mắt đó là sao...

Đây là đang thương hại hắn ta sao? Cảm thấy hắn ta căn bản không có cơ hội?

Gần như ngay lập tức, đầu óc hắn ta "ong" một tiếng, lý trí đứt đoạn, tai và mặt đều đỏ bừng vì cơn giận dữ bùng phát.

"Mày nhìn cái gì?!"

Chỉ là vì đột nhiên ra tay, cướp mất cơ hội đầu tiên mà thôi.

Ngoài việc chiếm giữ thân phận bạn trai ra, chẳng là cái thá gì cả!

Hắn ta nổi trận lôi đình, sấn tới một bước, định túm lấy cổ áo Diệp Ký Thư lôi dậy.

So với thân hình vạm vỡ như vận động viên của hắn ta, đối phương lại mảnh khảnh, làn da trắng bệch, có lẽ là kiểu người thiếu rèn luyện, ai thắng ai thua đã rõ mười mươi, hai tên con trai phía sau hắn ta đã lộ ra vẻ mặt hả hê.

Thế nhưng, vào khoảnh khắc bàn tay chạm vào đối phương, người trước mắt lại không né tránh, ngược lại trực tiếp nắm lấy cổ tay hắn ta, sắc mặt không đổi, dường như chỉ nhẹ nhàng siết một cái, cổ tay hắn ta lại bỗng nhiên truyền đến cơn đau nhói buốt ——!

Răng nghiến ken két.

Cơ bắp toàn thân hoàn toàn mất kiểm soát.

Không được, không được!

Trong tiếng hét thảm thiết của hắn ta, Diệp Ký Thư chậm rãi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhìn đối phương đau đớn đến mức vặn vẹo, thân thể từng chút một đổ sụp xuống, hai chân run rẩy không chống đỡ nổi mà quỳ sụp xuống đất.

Chỉ trong nháy mắt, góc nhìn của hai người đã hoán đổi cho nhau.