Chương 9

Đợi đến khi Triệu Duy Sinh cũng thay xong áo ngủ, toàn thân Lục Cảnh đều thấy không ổn.

Mèn đét ơi, áo tình nhân =.=

Lục Cảnh vô cùng ghét bỏ, Triệu Duy Sinh thì đỏ mặt ngồi ngay ngắn trên giường, nhìn hắn vài lần rồi mới lắp bắp giải thích: “Là, là vì trên đường nhìn thấy cũng rẻ nên mới mua.”

“Rẻ á?” Lục Cảnh sờ chất vải của áo, hoài nghi,“Sao tớ cảm thấy chất vải tốt lắm, nhìn không giống đồ mua bên đường đâu…”

Triệu Duy Sinh mặt càng đỏ hơn, đem đầu vùi cả vào trong chăn.

“Thôi.” Lục Cảnh gẩy gẩy tóc, một bên than thở: “Dù sao cũng chẳng phải chuyện to tát gì”, một bên trèo lên giường, vừa xốc chăn lên liền thấy làn da trong trắng lộ hồng của Triệu Duy Sinh, một đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ánh nước nhìn hắn, Lục Cảnh ngẩn người, không hiểu sao cảm thấy chỗ nào đó không đúng. Những năm gần đây Triệu Duy Sinh cao hơn nhiều, tướng mạo cũng tuấn tú hơn trước, là kiểu diện mạo thanh nhã mà xinh đẹp. Lục Cảnh dừng lại quan sát cậu một lúc, cúi đầu đến gần trước mặt Triệu Duy Sinh, buồn cười hỏi: “Cậu đỏ mặt cái gì? Đột nhiên phát hiện cậu trở nên dễ nhìn hơn đó, làm sao, cũng không phải lần đầu tiên ngủ cùng giường với anh đây, đừng có khẩn trương như vậy chứ?”

Loại chuyện ngủ cùng giường thế này trước đây xảy ra cũng không ít, công việc quá bận, nằm xuống là ngủ, tỉnh lại thì thấy hai người đang nằm cùng một chỗ, cũng ấm áp lắm.

Triệu Duy Sinh kéo lấy quần áo hắn, cúi đầu ấp úng nói:“Lâu rồi cậu không ở cùng tớ thế này.”

Lục Cảnh nghĩ cũng đúng, ba năm này có một người khác sử dụng thân thể của hắn, đương nhiên sẽ không thể thân quen với Triệu Duy Sinh đến độ có thể nằm chung một giường. Thế nhưng, cùng một người đàn ông khác nằm trên một cái giường cũng hơi kì cục, may mà tên kia có mắt không tròng, Triệu Duy Sinh trông dễ nhìn như vậy……

Khoan đã!

Lục Cảnh nhìn Triệu Duy Sinh, nheo mắt:“Cậu còn chưa nói vì sao cậu lại rời công ty? Không phải là tên kia nhìn trúng cậu, cậu không chịu nên bị đuổi việc chứ?”

“A?” Triệu Duy Sinh không kịp phản ứng.

“Nghĩa là, có phải cậu bị buộc thôi việc không?”

“A, sao cậu lại nói vậy?” Triệu Duy Sinh nhanh chóng lắc đầu, bám chặt Lục Cảnh kiên định nói:“Không phải không phải, tên đó không có coi trọng tớ, tớ, tớ cũng không thích hắn, cậu đừng hiểu lầm, tớ với hắn không có quan hệ gì hết.”

Lục Cảnh thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại bất mãn:“Triệu Duy Sinh tốt thế này mà không thích, tên ngốc.”

Nhưng mà sao hắn cảm thấy phương hướng giải thích của Triệu Duy Sinh có hơi kỳ quái?

Đương nhiên hắn sẽ không hoài nghi Triệu Duy Sinh có quan hệ gì với tên kia, cũng lắm chỉ là lo lắng cậu sẽ bị thiệt thôi.

“Được rồi, ngủ đi.” Lục Cảnh xoa đầu cậu rồi nằm xuống, ánh mắt Triệu Duy Sinh sáng ngời trả lời, sau đó —

Cùng gối trên một cái gối với Lục Cảnh.

Lục Cảnh chọc trán cậu,“Nằm qua bên kia đi, một cái gối cậu không thấy chật à?”

Triệu Duy Sinh mặt đầy vô tội:“Tớ chỉ có một cái gối đơn thôi, cái gối kia tớ mới lấy ra, gối không thoải mái, mà, mà trong phòng không có điều hòa, thời tiết lại lạnh thế này, chúng ta nằm gần nhau sẽ ấm hơn.”

Lục Cảnh nghĩ cũng có đạo lý, cũng không rối rắm nữa, lấy tay che lại cặp mắt trong suốt sáng ngời của Triệu Duy Sinh, “Biết rồi, nhắm mắt lại, đừng nhìn tớ nữa, ngủ đi.”

Mi mắt thật dài cọ vào lòng bàn tay ngưa ngứa, Lục Cảnh nhẫn nhịn, quyết đoán nhắm mắt lại.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Triệu Duy Sinh bỏ tay hắn ra, Lục Cảnh cảm thấy dường như cậu đã nhìn mình cả một đêm, trên đùi còn có cái gì đó cứng cứng. Tỉnh lại lúc hừng đông, trong lòng ôm một lò sưởi nhỏ, Lục Cảnh cúi đầu, suýt nữa bật cười thành tiếng. Triệu Duy Sinh như một con cún con tựa sát vào ngực hắn, tóc xù dựng lên, Lục Cảnh vuốt xuống nhưng nhúm tóc đó vẫn vểnh lên, hắn lười biếng ngáp một cái, cũng chẳng nghĩ được gì, dứt khoát ôm lấy người, ngủ tiếp.

Thật sự là đại bảo bối. Lục Cảnh nhắm mắt lại, tâm tình sung sướиɠ nghĩ.

Mãi đến khi mặt trời đã lên cao ba cái sào, Lục Cảnh mới mang theo đại bảo bối của hắn đến công ty.

Công ty này có thể nói là Lục Cảnh gây dựng từ nhỏ đến lớn, nhà hắn đúng là rất có tiền, nhưng sau khi học xong trung học, Lục Cảnh đã tự mình tách ra.

Hôn mê ba năm, Lục Cảnh trong phút chốc cũng không biết mình sống ở đâu, ai bảo hắn có nhiều phòng ở quá làm chi. Không tìm thấy quần áo nên mặc tạm tây trang của Triệu Duy Sinh đi làm. May mà Triệu Duy Sinh cao hơn trước nhiều, chân dài eo thon, dáng người đúng chuẩn người mẫu, Lục Cảnh cao hơn cậu một chút, miễn cưỡng cũng mặc được. Nhưng chút miễn cưỡng đó hắn cũng không để ý cho lắm, do vậy cũng không nhìn thấy Triệu Duy Sinh đi phía sau hắn, khuôn mặt cậu hưng phấn đến đỏ ửng.

Vừa vào cửa, mọi người xung quanh liền hít một ngụm khí lạnh.

Lục Cảnh nhìn lướt qua, khϊếp sợ cái gì nhi? Hắn cẩn thận nghe, mấy người này còn đang nhỏ giọng nói chuyện đấy.

“Trời ơi, Lục tổng vậy mà đưa chó săn trở lại rồi!”

“Lúc trước không phải đuổi anh ta rồi à?”

“Ặc, có khi là do Triệu Duy Sinh khóc lóc cầu xin Lục Cảnh đó.”

“Thế này chẳng phải sẽ có trò hay để xem sao? Các anh ngẫm lại đi, vị kia vẫn còn ở đây đấy, lúc trước Lục tổng đuổi Triệu Duy Sinh, một nửa nguyên nhân là bởi vị kia đó!”

“Nghe nói Triệu Duy Sinh đi theo Lục tổng đã nhiều năm rồi, các anh nói xem, ai mới là chính thất, ai mới là tiểu tam?”

“Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng thích vị kia hơn, thích làm gì thì làm, cậu ta còn nói giúp chúng ta với Lục tổng. Nhất là những lúc Lục tổng bị nghẹn đến đen mặt ấy, thật khiến người ta vui vẻ biết bao. Nếu là Triệu Duy Sinh, Lục tổng bảo anh ta làm gì anh ta sẽ làm cái đấy, tận thiện tận mỹ[1], nửa điểm cũng không cho người ta sai, lúc ra ngoài làm việc muốn tiện đường ghé về nhà xem con mèo cũng không được!”

“Ha ha, anh đang đánh rắm đấy à? Chính mình có tật xấu lại còn ra vẻ, khiến Lục tổng mất hứng thì chúng ta được gì chớ? Lục tổng trước đây đối xử không tốt với chúng ta à, dù sau khi bị tai nạn giao thông nhìn như thằng ngu, nhưng ít nhất ba năm trước đây cũng thưởng phạt phân minh, sẽ không để thân thích đảng thượng vị.”

“Suỵtttt, được rồi được rồi đừng nói nữa, nghe thấy hết đó!”

Lục tổng trong miệng bọn họ dừng bước, xoay người, khụ khụ vài tiếng.

“Bắt đầu từ hôm nay, Triệu Duy Sinh sẽ trở lại.” Lục Cảnh nói với mọi người, dừng một chút, lại bồi thêm một câu,“Mặc kệ trước đây xảy ra chuyện gì, quên hết đi, hiểu không?”

Mọi người quái dị dõi theo hai người họ hồi lâu rồi mới gật đầu.

Lục Cảnh mang theo Triệu Duy Sinh đi thêm vài bước, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn bộ dáng thì thầm to nhỏ của mấy người này, nhướn mày:“Các cậu đang nói gì mà vui vẻ thế? Tối nay tăng ca cho tôi!”

Đám người lập tức im bặt .

“Các cô các cậu trông rảnh rỗi quá ha?” Lục Cảnh tiện tay cầm lấy một tập văn kiện, cúi đầu nhìn vài lần, lập tức nhíu mày,“Ai viết cái này? Sai từ đầu đến cuối, công ty của tôi mà cứ thế này là đi tong!”

Trầm mặc một lát, ai cũng không dám nói gì, Triệu Duy Sinh tiếp nhận tập văn kiện kia, mặt không chút thay đổi nói:“Lục tổng, giao cho tôi đi, chuyện này để tôi xử lý.”

Lục Cảnh nhìn Triệu Duy Sinh đang trưng cái mặt đứng đắn, nếu không phải buổi sáng cậu còn nằm trong lòng mình, hắn kém chút nữa đã không kịp phản ứng.

Triệu Duy Sinh ở trước mặt người ngoài thường trưng ra vẻ mặt lạnh băng thế này, nhưng đối với Lục Cảnh rất trung thành và tận tâm.

Về sau người trong công ty đặt cho cậu một biệt danh — chó săn của Lục Cảnh.

Lục Cảnh cười cười,“Cũng được, việc này cậu rõ nhất, cũng để thời gian cho tớ thích ứng một chút.”

Sau đó hoàn toàn tín nhiệm nắn nắn lòng bàn tay cậu rồi đi luôn.

Triệu Duy Sinh mím môi, khắc chế tâm tình nhảy nhót, ánh mắt cũng lợi hại hơn so bình thường, lập tức tiến vào trạng thái công tác.

Lúc này có một người đàn ông từ khúc ngoặt đi đến, thấy không khí có chút vi diệu,“Làm gì đấy?”

Lập tức có người đứng ra chỉ vào người đàn ông nói:“Tập văn kiện kia là do quản lý Lâm viết.”

“A? Văn kiện gì cơ?” Quản lý Lâm mờ mịt thò đầu nhìn xem,“Ồ, là bản kế hoạch Bách Độ Thượng tôi viết đây mà!”

Triệu Duy Sinh khí định thần nhàn gõ gõ bàn,“Trước đây tôi chưa từng thấy anh.”

Có người nhỏ giọng ghé vào bên cạnh Triệu Duy Sinh nói:“Quản lý Lâm vừa mới vào làm, không thông qua con đường chính quy, hình như ông ta còn biển thủ công quỹ nữa.”

Người này đặc biệt nhấn mạnh mấy từ “con đường chính quy”, “công quỹ”.

Triệu Duy Sinh nghĩ một chút liền rõ, trước đây cũng không phải chưa từng xảy ra loại việc này.

Cái tên giả danh Lục Cảnh không có một tí năng lực nào, hắn thích thì hắn thăng chức, làm nhân tài trong công ty tức ói máu, không phải từ chức thì cũng đi ăn máng khác, lúc ấy cậu ngăn cũng ngăn không được, thủ trưởng không đáng tin, ai nguyện chịu đựng cùng ngươi?

Nghĩ đến điều này, Triệu Duy Sinh không có tâm tình nói vớ vẩn với họ, cậu còn muốn đi tìm Lục Cảnh, vì thế dứt khoát nói:“Có một số việc tôi sẽ không so đo, trước đây anh làm cái gì thì bây giờ quay lại làm cái đó đi, tôi sẽ liên hệ công việc tương đương cho anh, chạng vạng hôm nay anh phải thu dọn xong đồ đạc.”

“Cái gì?” Người nọ lập tức giơ chân,“Mẹ nó mày là thằng nào? Tao là do Lục tổng đưa vào, cậu ấy còn chưa ý kiến thì mày nói cái mẹ gì? Lục tổng! Lục tổng!”

Hắn lớn tiếng ồn ào xô đẩy muốn xông vào, ngay sau đó cả người bị lật xuống đất, Triệu Duy Sinh lắc lắc tay, nhấc chân dẫm lên người, từ trên cao nhìn xuống, trong mi mắt đều là không vui:“Không cần làm phiền Lục tổng, cậu ấy bề bộn nhiều việc.”

Lâm chủ quản nằm trên mặt đất kêu rên, hắn còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, nháy mắt vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy, sao mình lại bị ném xuống đất thế này?

Bỗng có một tiếng kinh hô, một người chạy nhanh vào nâng Lâm chủ quản lên,“anh Lâm, anh làm sao vậy?”

“Tiểu Khoa, cuối cùng cậu cũng đến!” Lâm chủ quản nhăn mặt xoa chỗ đau, một bên run run chỉ Triệu Duy Sinh,“Cậu xem cái tên này, hắn ta muốn anh quay lại vị trí trước đây! Là cậu và Lục tổng mang anh vào, sao đến lượt người ngoài lên tiếng? Vậy cũng quá không cho cậu mặt mũi rồi! Cậu nhanh nói cho Lục tổng biết đi, sao lại để cho người ta đạp lên đầu thế này! Thật sự là quá thiệt thòi cho cậu!”

Lâm Khoa không nhìn còn tốt, vừa thấy là Triệu Duy Sinh, trong lòng đột nhiên nhảy dựng.

Triệu Duy Sinh thật sự rất dễ nhìn, trước đây khi còn làm việc ở nơi này thường hay nhìn cậu ta, Lâm Khoa mỗi lần bị nhìn đều thấy ngượng ngùng, nghĩ muốn cùng anh ta nói chuyện, người nọ lại không thèm để ý đến cậu, sau này bạn bè mới nói cho cậu ta biết, Triệu Duy Sinh chắc chắn là yêu thầm cậu, cậu ta đừng quan tâm làm gì, làm cho Lâm Khoa mỗi lần nhìn thấy Triệu Duy Sinh đều mặt đỏ tai hồng.

Triệu Duy Sinh đã trở lại!

Lâm Khoa thực ra cũng không rõ nguyên nhân Lục Cảnh đuổi việc anh ta, người tốt như vậy giữ lại bên mình thì tốt biết bao nhiêu. Vậy mà chỉ vì mình nói một câu Triệu Duy Sinh thật tốt, Lục Cảnh liền bắt đầu nhắm vào Triệu Duy Sinh. Lúc đó Lâm Khoa cảm thấy Lục Cảnh bụng dạ hẹp hòi, bây giờ trải qua việc Bành Thanh Vũ bị bắt vào cục cảnh sát tối ngày hôm đó, Lâm Khoa càng cảm thấy lòng vị tha của Lục Cảnh quá là nhỏ.

Cậu ta ngượng ngùng liếc Triệu Duy Sinh, muốn bày ra bộ mặt tốt đẹp của mình trước mặt đối phương, nói: “Anh Lâm anh đừng nóng, có lẽ là hiểu lầm thôi, để em nói một tiếng với Lục Cảnh là được.”

Nháy mắt sau đó cậu ta bỗng thấy lạnh sống lưng, Triệu Duy Sinh lại đang nhìn cậu.

Hỏi bừa một người cũng có thể nhìn ra ánh mắt của Triệu Duy Sinh mang theo sát ý.

Nhưng Lâm Khoa lại không thấy, cậu ta sờ hai má mình đang nóng lên, nghĩ sao đối phương chẳng thấy thẹn thùng gì cả. Cậu ta cúi đầu liếc mắt nhìn Triệu Duy Sinh, trấn an quản lý Lâm rồi đi tới văn phòng của Lục Cảnh.

Mày Triệu Duy Sinh nhăn tịt, cậu không muốn để người này gặp Lục Cảnh, đừng hòng đi!

Đang muốn ngăn người lại, vài nhân viên lâu năm trong công ty lập tức nhào lên, một phen nước mắt nước mũi tùm lum nói:“Triệu lão đại cậu rốt cuộc đã trở lại, chúng tôi khổ quá, khổ quá đi……”

Triệu Duy Sinh xanh mặt.

Lâm Khoa càng đến gần văn phòng của Lục Cảnh càng thấy oan ức, cậu ta mở cửa, thấy Lục Cảnh an an ổn ổn ngồi trên ghế, há mồm thầm oán hắn, tối qua dám không nghe điện thoại của cậu!

Lục Cảnh ngồi một lúc thấy mệt định ra ngoài, bắt gặp có người không gõ cửa tự tiện xông vào, bực mình nhíu mày.

“Lục Cảnh –”

“Mẹ kiếp, cậu là ai?”

____

Chú thích:

[1] Tận thiện thận mỹ: Hết sức tốt, hết sức đẹp.