Chương 8
Hôm nay cũng như mọi ngày thứ bảy hàng tuần khác, sau giờ giải lao chính là buổi sinh hoạt cuối tuần. Dù cho giáo viên chưa vào, lớp 11A2 vẫn rất tĩnh lặng mà không cần lấy một cán bộ lớp lên giữ trật tự, có lẽ một phần là do lớp này đa phần là thành phần gương mẫu nên cũng chẳng muốn tốn thời gian vào những chuyện không đâu mà chỉ tập trung vào những quyển sách.
Từ Tử Hiên lúc này cũng đang đọc sách với cái lý do chẳng khác gì họ. Nhưng cô chẳng thể nào tập trung được vì Trương Ngữ Cách bên cạch cứ nhìn chầm chầm cô từ nãy đến giờ.
Tử Hiên lúc này đã không chịu nổi nữa rồi nên cất lời "Sao cậu nhìn mình hoài vậy?"
Hai tay nàng vẫn như cũ chống cằm nhìn chầm chầm cô "Vì chẳng có ai nói chuyện với mình cả" nàng thật chẳng muốn ép bản thân học tí nào. Bài nào cần học thì cũng học rồi nên Ngữ Cách chẳng muốn học thêm nữa làm gì, vừa mệt vừa nặng đầu.
"Vậy cậu nhìn người khác đi" Tử Hiên khẽ nhíu mài.
"Mình không thích nhìn người khác đâu" nàng chỉ thích nhìn cô thôi.
Cô vừa mở miệng định nói gì đó nhưng cô giáo chủ nhiệm đột nhiên bước vào làm lời cô định nói ra lại nuốt vào trong.
"Nghiêm" Ngô Triết Hàm ra hiệu cho cả lớp chào Mạc Hàn.
Nàng khẽ gật đầu ý muốn cho cả lớp ngồi xuống, rồi bước đến bàn giáo viên.
Trong tiết sinh hoạt lớp cán bộ lớp lên báo cáo về tình hình học tập cũng như nề nếp của lớp. Phần báo cáo cũng nhanh chống kết thúc vì bởi lẽ đây là lớp có nề nếp nhất trường nên cũng chẳng cần nói quá nhiều về tình hình học tập và cả nề nếp của tuần, có thể nói là sẽ kết thúc nhanh hơn các lớp bình thường.
Đã kết thúc một phần của buổi sinh hoạt lớp Mạc Hàn bắt đầu lật sắp giấy trên bàn ra để thông báo với cả lớp về việc cần làm cho tuần sau.
Đa phần nội dung là phải làm vệ sinh trước lúc vào học và một số nội dung không quan trọng khác.
"Phần cuối cùng là chuẩn bị văn nghệ trình diễn cuối năm. Các em muốn đề cử hay muốn lớp mình trình diễn tiết mục gì không?" Mạc Hàn nhìn xung quanh lớp nhưng có lẽ chẳng ai chịu để ý đến phần này vì ở đây tuy là lớp giỏi nhất trường nhưng lại khá yếu về mặt tham gia phong trào bởi lẽ chỉ cần lấy điểm học ở lớp và điểm nề nếp thôi cũng đủ để họ lên lớp nên không cần thiết phải lấy thêm điểm phong trào làm gì cho khổ.
Mạc Hàn thở dài nhìn về phía Ngô Triết Hàm. Lúc này chẳng ai chịu tham gia thì đành đẩy cô ra vậy, vì nàng biết cô sẽ không từ chối yêu cầu của giáo viên đưa ra nếu cô làm được.
"Em sẽ tham gia" Vừa nhìn thấy ánh mắt của nàng Ngô Triết Hàm khẽ thở dài. Nếu Mạc Hàn đã nhờ vã vậy nên cô cũng đành đồng ý, dù sao cũng chỉ là văn nghệ thôi mà có gì khó đâu chứ.
"Nếu Ngũ Triết đã tham gia vậy em cũng tham gia" Hứa Giai Kỳ thấy Ngô Triết Hàm tham gia thì không muốn để cô một mình nên cũng đăng kí theo.
"Là hai đứa tham gia đúng không. Vậy hai em đã nghĩ ra sẽ biểu diễn gì chưa?" có hai người đồng ý tham gia giờ thì Mạc Hàn có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Hứa Giai Kỳ nhanh chân bước đến đứng ở giữa bảng, vị trí trung tâm của lớp. Nàng bắt đầu thuyết trình ý tưởng "Mình vừa mới nghĩ ra là sẽ diễn vở kịch Romeo và Juliet" mặt nàng bắt đầu trở nên gian xảo "Và quan trọng hơn, đó là Từ Tử Hiên cũng sẽ tham gia"
Đúng như Giai Kỳ nghĩ, nếu nói ra điều này nàng chính là đang trực tiếp đá động tới tâm lý của người khác. Tử Hiên vừa đẹp lại rất soái không những vậy mà còn học giỏi, là con nhà giàu ai lại chẳng muốn làm bạn gái cô. Cho nên đây chính là cơ hội tốt để tiếp cận cô, sẽ còn là tốt nhất nếu may mắn được cùng cô diễn vai chính rồi cùng trao nhau một nụ hôn thật nồng cháy.
Mọi người giờ đây như mù quán, mạnh ai nấy chạy lên đăng kí với cô giáo. Còn Từ Tử Hiên ở nơi bàn cuối thì nóng như bốc hỏa. Cô rốt cuộc đã nói câu nào là sẽ tham gia đâu chứ, thế mà Hứa Giai Kỳ dám nói vậy, từ trước tới giờ cô đã quen là người đưa ra quyết định còn Giai Kỳ và Triết Hàm chỉ ở bên cạch đề cử thôi, vậy mà hôm nay nàng lại quyết định thay cô thật quá đáng mà.
Cô không thèm nhìn Giai Kỳ nữa, vì cô biết nàng làm sao dám nhìn lại cô chứ, đợi đó cô xử nàng sau. Vừa quay sang Trương Ngữ Cách bên cạch thì cô khẽ nhíu mày. Nàng đang hóng hớt đó sao thường ngày nàng đâu có vậy. Dù có chuyện lớn cỡ nào nhưng nếu không liên quan đến nàng thì cũng nàng chỉ tặng lấy một cái liếc mắt rồi thôi, vậy mà hôm nay lại trưng ra cái bản mặt hóng hớt đó.
"Cậu làm gì mà cứ lắc tới lắc lui nhìn chầm chầm ở trên đó vậy" Tử Hiên nghi hoặc hỏi.
"Thì mình xem chừng nào mới xuống bớt để mình đăng kí đó" nghe thấy có người hỏi nên Ngữ Cách bất giác trả lời.
"Cậu cũng muốn giống họ" họ đăng kí là vì có ý với cô chẳng lẽ nàng cũng vậy.
Biết mình vừa nói lố nên nàng ngại ngùng đáp lại "Ừ thì... cả lớp ai cũng đăng kí cả rồi chẳng lẽ mình lại không tham gia" nói đúng hơn là nàng cũng muốn có cơ hội như họ.
Ngữ Cách đột ngột đứng dậy đi lên trên bàn giáo viên bỏ lại một mình Tử Hiên ngồi đó. Vì nàng sợ nếu còn nói với cô thêm nữa sẽ không biết đường nào mà giải thích tới chừng đó là lộ hết.
"Được rồi các em. Đăng kí xong rồi giờ thì bắt đầu chọn vai" trên trán Mạc Hàn những giọt mồ hôi chảy xuống không ngừng. Nãy giờ nàng bị bao vây muốn nghẹt thở. Nàng thật không hiểu ban đầu thì chẳng một ai chịu tham gia nàng còn phải đi nhờ vã Ngô Triết Hàm nhưng thật tình chỉ cần nghe tới một câu Từ Tử Hiên sẽ tham gia thì lập tức đổ xô, mạnh ai nấy lên đòi đăng kí. Thiếu nữ bây giờ là vậy cả sao!
"Chúng ta chọn vai chính trước. Romeo ai có thể làm?" hỏi vậy chứ nàng thừa biết ai sẽ làm rồi.
"Từ Tử Hiên đi cô" "Chọn Từ Tử Hiên đi cô" "Đúng vậy, chọn cậu ấy đi cô" cả lớp được một phen náo loạn, ai ai cũng điều muốn chọn Tử Hiên vì mục đích của họ là được làm Juliet của cô mà.
Mạc Hàn nhìn về hướng Từ Tử Hiên như muốn hỏi xem cô có đồng ý không. Cô lúc này thì lại một mặt lạnh lùng định đứng lên từ chối nhưng rồi lại nhìn thấy ánh mắt đầy hi vọng của Trương Ngữ Cách nên không đành lòng để nàng thất vọng.
Mạc Hàn nhìn hành động của cô thì biết cô làm vậy là đã đồng ý nên khẽ gật đầu "Được, vậy Từ Tử Hiên em vào vai Romeo nhé. Vậy còn Juliet?"
"Em cô" "em nè cô" "chọn em đi cô" ... cả lớp náo loạn lần 2. Lần này còn kinh khủng hơn lần trước vì ngoại trừ Ngô Triết Hàm, Hứa Giai Kỳ và Từ Tử Hiên đã vào vai Romeo ra thì ai cũng muốn làm Juliet.
"Cả lớp trật tự" Mạc Hàn hơi nóng rồi nha. Các nàng có cần thiết phải vì một đứa con trai mà tranh nhau vậy không?!!
"Cô đã quyết định rồi chúng ta sẽ bóc thăm chọn vai. Hứa Giai Kỳ em đến giúp cô" Mạc Hàn thật cũng chăng biết chọn ai vì nếu nàng chọn thì chắc chắn sẽ ồn ào còn hơn mới nãy mà lại còn không công bằng nữa.
15 phút sau hai người trở lại với một thùng thăm lớn. Đặt nó lên bàn giáo viên và bắt đầu bóc. Mọi người nườm nượp đi lên vì bởi lẽ ai bóc trước thì sẽ có thể sẽ có cơ hội bóc trúng vai Juliet cao hơn. Nhưng thật đáng tiếc là ngay từ đầu vai đó đã được Hứa Giai Kỳ định sẵn là sẽ cho Ngữ Cách vì nàng thấy được tình cảm của hai người dành cho nhau nhưng chẳng ai chịu nói ra. Vậy nên nàng đành đứng ra làm bà mai tạo cơ hội vun đắp tình cảm cho đôi trẻ. Và hơn nữa là vừa nãy nàng đã làm một chuyện không nên tí nào đó là quyết định thay cho Tử Hiên, vì vậy nếu người đóng cùng cô còn không phải Ngữ Cách chắc chắn Giai Kỳ sẽ toi đời.
Đợi lúc mọi người tập trung đông trên bàn giáo viên Hứa Giai Kỳ mới tiến lại gần Ngữ Cách vùi lá phiếu vào tay nàng.
Ngữ Cách nhìn Giai Kỳ một cách khó hiểu rồi lại nhìn đến lá phiếu trên tay, các nàng là đang gian lận sao. Giai Kỳ lúc này cũng hiểu nàng đang nghĩ gì nên khẽ nói vài tai nàng "cậu mà không làm Juliet của Tử Hiên thì chắc chắn mình toi đời. Mới nãy cậu cũng thấy mình đã làm gì rồi mà, coi như cứu mình đi được không?"
Ngữ Cách thật không muốn gian lận thế này đâu, nhưng nàng thật sự muốn cùng cô diễn vai chính nên cũng khẽ gật đầu mặc cho nội tâm đang cắn rứt không thôi. Nàng phải vì sự nghiệp vun đắp tình cảm cùng cô mà chơi ăn gian lần này vậy. Danh dự, lòng tự trọng là gì chứ, có ăn được không, chỉ có cô là ăn được thôi.
Bóc thăm xong thì các nàng về chỗ của mình và bắt đầu đau khổ than thân trách phận vì chẳng ai lấy được vai Juliet cả. Bắt đầu báo vai diễn:
Ngô Triết Hàm vào vai bá tước Paris.
Hứa Giai Kỳ vào vai cha Lawrence.
Và Trương Ngữ Cách chính là Juliet. Vừa nghe tới đây ai ai cũng trầm trồ rồi lại nhìn nàng băng ánh mắt căm hờn, bình thường nàng cứ bên cạch Tử Hiên khiến họ đã ghét cay ghét đắng rồi nay lại thêm chuyện này thật là bây giờ họ chẳng thể ưa nàng chỗ nào nữa.
"Cậu cứ mặc kệ bọn họ nghĩ gì đi. Lấy vai đó thì cũng lấy được rồi, họ làm gì cậu được sao?" sợ Ngữ Cách phiền lòng nên cô muốn động viên nàng.
Nàng khẽ gật đầu. Họ là gì chứ, nàng chính là muốn diễn vai này đấy, chính là muốn có cơ hội làm bạn gái cô đấy, họ làm gì được nàng.
---------------------------------
Từ Tử Hiên và Trương Ngữ Cách sau khi học nhóm ở nhà của Ngô Triết Hàm thì cùng nhau ra về. Giờ đã gần 6 giờ tối, các nàng luôn học xong vào giờ này. Đối với Ngữ Cách thì nếu không có chuyện gì cần gấp nàng sẽ đi bộ, vì nàng thật sự thích cảm giác đi bộ, nhìn ngấm cảnh vật xung quanh và còn tiết kiệm được một khoảng tiền. Nay lại có Từ Tử Hiên đưa nàng về thì nàng lại càng thích đi bộ hơn vì lúc đó nàng có thể bên cạnh cô lâu hơn một chút.
Và hôm nay cũng vậy cô và nàng cùng nhau thông thả đi bộ trên phố. Cô cũng chẳng khó chịu vì phải đi bộ vì cô thật sự rất muốn ở cạnh nàng, không muốn nàng khuất xa tầm mắt cô tí nào vì chỉ cần nàng về nhà cô sẽ không thể thấy nàng được nữa, và chắc chắn cô sẽ rất nhớ thương ai kia, dù hai người đã trao đổi số điện thoại và cũng thường xuyên nhắn tin với nhau nhưng nó lại chẳng làm cô vơi đi nỗi nhớ thương. Nên cô luôn vui vẻ mà đưa nàng về nhà, không vì đoạn đường quá xa mà than thở lấy một câu.
Đi được một lúc thì Tử Hiên cùng Ngữ Cách đã đến trước cổng chung cư của nàng sống. Đúng lúc bà Minh cũng từ một chiếc taxi bước ra trên tay thì cầm mấy bọc thức ăn và rau củ. Vừa nhìn có thể đoán được bà vừa đi siêu thị mua đồ.
"Cháu chào bác" Tử Hiên theo lễ giáo lập tức cuối chào.
"Tử Hiên mới đến à cháu. Đúng lúc quá, nhà bác cũng định ăn tối, cháu ở lại ăn cùng đi" bà Minh vui vẻ nói. Bà rất quý cô vì cô thật rất lễ phép với người lớn tuổi lại còn rất lịch thiệp với người khác, thường đưa Ngữ Cách về. Nếu thật để bà kể ra thì chẳng biết kể làm sao cho hết nhưng nói chung bà đối với cô chính là đặc biệt có hảo cảm nói đúng hơn cô chính là hình mẫu con rể lý tưởng mà bà nằm mơ cũng muốn mơ thấy. Giờ thì ước mơ của bà cũng sắp được thực hiện rồi, vì cô giờ đây đã trở thành người mà Ngữ Cách thầm thương trộm nhớ.
"Dạ..." Tử Hiên hơi ngại vì đây không phải lần đầu cô từ chối việc ở lại ăn cơm với mẹ con nàng mà lần này nếu từ chối nữa thì chẳng phải là quá thất lễ rồi sao.
"Con lại tính từ chối phải không. Là vì cơm nhà bác quá rẻ tiền sao!"
"Dạ không đâu bác" nghe bà Minh nói vậy cô liền lập tức phủ nhận. Cô sao có thể nghĩ như vậy được chứ, thật oan quá.
"Vậy không cho phép từ chối. Tako" bà lập tức nhìn sang Ngữ Cách như ra lệnh.
Nàng hiểu ý bà nên lập tức kéo cô vào trong, không cho phép nói thêm một câu dư thừa nào nữa.
Ba người cùng nhau chuẩn bị một lúc thì liền có thể ngồi ăn được rồi. Bà Minh tuy không cho Tử Hiên chuẩn bị cùng vì cô tới nhà là khách, nhưng cô vẫn cố chấp làm vì cô không muốn ngồi không.
"Hiên à, bộ đồ ăn không hợp khẩu vị hả cháu?" Bà nhìn Tử Hiên có vẻ im lặng nên sợ cô không thích ăn mấy món này.
Cô khẽ lắc đầu "Không có ạ, bác nấu rất ngon. Chỉ là trong phút chút nó làm cháu nhớ đến các món ăn mà mẹ cháu nấu thôi"
"Và còn vì cậu đã quen với việc ăn cơm trong im lặng rồi" nàng biết đó cũng chỉ là một phần lí do thôi vì từ trước đến nay mỗi lần ăn cơm cùng cô đều thấy cô yên lặng mà ăn nếu nàng không hỏi cô sẽ không nói câu nào.
Tử Hiên cười nhạt. Cô thật đã quen như vậy rồi, từ nhỏ đến lớn chỉ cần ăn cơm cùng ông Từ thì trên bàn ăn chẳng ai nói chuyện câu nào lâu dần cũng đã hình thành thói quen.
"Vậy nếu con muốn ăn chuẩn cơm mẹ ( vợ ) nấu thì cứ thường xuyên đến đây ăn a" bà cũng đã nghe Ngữ Cách nói về việc mẹ cô đã qua đời, nàng muốn tránh việc bà và cô nói chuyện lại vô tình nhắc đến sẽ làm cô nhớ đến chuyện không vui. Vừa nói bà Mình vừa gắp miếng thịt cho cô và kèm theo một vài cọng rau.
Từ Tử Hiên vừa nhìn thấy mấy cọng rau thì liền chau mày, lén liếc nhìn Trương Ngữ Cách và đúng như dự đoán, nàng đang nhìn chầm chầm cô như mọi khi. Giờ thì có không muốn ăn cũng không được.
Thấy không còn đường lui Tử Hiên liền cầm chén cơm lên ăn lấy ăn để mấy cọng rau kèm theo cơm cho bớt mùi. Nàng khẽ gật đầu hài lòng, mỉm cười nhìn cô.
Rồi cả ba cùng nhau vui vẻ ăn cơm. Tuy là bữa cơm nhỏ nhưng đối với cô đó chính là bữa cơm ấm cúng nhất từ trước đến giờ, cho cô lại cảm giác 1 bữa cơm gia đình.
Từ Tử Hiên cúi chào bà Mình cùng Trương Ngữ Cách rồi lặng lẽ ra về bỏ lại một mình nàng đứng nhìn bóng cô khuất dần đầy tiếc nuối.
"Người thì đã đi khuất bóng luôn rồi con còn đứng đó làm gì. Haizz, con gái tôi hôm nay chính là muốn gã cho người ta mất rồi" Bà Minh vừa nhìn thấy nàng đứng đó nhìn theo bóng lưng cô thì lên tiếng chọc ghẹo.
"Mẹ à ~"