Chương 16
Trở lại buổi tiệc Trương Ngữ Cách cùng Hứa Giai Kỳ dường như đang ráng sức tỏ ra bình thường trở lại nhưng có vẻ như cả hai đều không làm được.
Ngô Triết Hàm thì chỉ đứng từ xa quan sát các nàng, rồi cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó.
Tiệc sinh nhật diễn ra trong không khí hết sức tưng bừng, không vì chủ nhân của nó có chút không vui mà giảm nhiệt.
Ngô Triết Hàm sau khi chờ đợi một lúc thì quyết định đi tới chỗ đám đông đang tụ tập quanh Hứa Giai Kỳ cùng Trương Ngữ Cách.
"Ngữ Cách, mình muốn nói chuyện với cậu một chút được không" cô đứng đối diện nàng, vẻ mặt có chút nghiêm trọng.
Biết Giai Kỳ lo lắng cho mình nên Ngữ Cách khẽ cười với nàng như để nàng an tâm rồi hướng Ngô Triết Hàm và nói "được, chúng ta ra ngoài nói"
"Chồng à, rốt cuộc chuyện đó là sao" Giai Kỳ tuy lúc nãy đã cũng hỏi được chuyện nàng cần biết, nhưng nàng lại không biết lí do tại sao chuyện lại ra như vậy. Nàng nghĩ Triết Hàm không chừng biết được lí do nên liền hỏi.
"Vợ, cậu cứ ngồi đây, sau khi về mình nói với cậu sau" cô dừng bước, xoay người về phía nàng nói.
Nói rồi cả Ngô Triết Hàm và Trương Ngữ Cách cùng rời đi.
Tiếng sóng biển vỗ bờ rì rào, từng cớn gió lướt nhẹ trên mái tóc của cô và nàng. Khung cảnh tỉnh lặng đến lạ thường như đang im lặng để các nàng có thể nói chuyện.
"Cậu có chuyện gì cần nói thì nói đi" nụ cười trên môi nàng lúc này đã tắt hẳng, giọng nói nghiêm túc.
"Mình muốn nói về chuyện của Từ Tử Hiên, cậu cũng biết việc đó rất phức tạp mà đúng không" cô nhìn nàng một lúc thì tiếp tục nói "Tử Hiên thật sự không muốn lừa gạt cậu đâu, vì cậu ấy bất đắc dĩ thôi"
"Lại là ba của cậu ấy nữa đúng không" nàng thở ra một hơi rồi nói, nàng có linh cảm là vậy.
Triết Hàm khẽ gật đầu "là do bản tính cổ hữu và độc tài của ba cậu ấy mà ra cả"
"Vậy tại sao cậu ấy không giải thích với mình"
"Cậu đã cho cậu ấy giải thích sao"
Ngữ Cách lúc này mới chợt nhớ lại, mình lúc nãy đã vì quá sốc mà lập tức bỏ đi không chịu nghe cô giải thích lấy một lời. Giờ phải làm sao đây, nhưng nàng thật sự khó chấp nhận sự thật kia.
"Cậu ấy là sợ cậu biết sẽ rời xa cậu ấy, là sợ cậu sẽ xem cậu ấy là đồ lừa đảo. Nhưng cậu ấy chắc cũng không ngờ ngày đó nó lại đến nhanh như vậy"
"Ngũ Chiết, cậu đi trước có được không mình muốn ở đây nghĩ một chút"
"Được, mình về trước, Từ Tử Hiên bây giờ đang ở khách sạn nếu cậu nghĩ xong rồi thì về đó nói chuyện với cậu ấy, trốn tránh sẽ không phải là cách tốt đâu"
Nói rồi Ngô Triết Hàm xoay người bước đi. Cô cũng biết lúc này nàng cần ở một mình nếu cô ở cạnh thật sự có chút không ổn.
Sau khi Triết Hàm rời đi Ngữ Cách mới ngồi xuống mà đưa mắt nhìn về phía mặt biển ở nơi xa xâm. Nàng thật sự không biết sẽ đối diện với cô thế nào trong khi việc cô là nữ nhân nàng còn không chấp nhận nổi.
Từng cơn gió lướt qua khiến trái tim nàng như thắt lại. Tâm trí nàng thật sự rất rối, lòng ngực lại rất khó chịu, giờ rốt cuộc phải là làm sao.
-----------------------------
10 giờ tối.
Trương Ngữ Cách đứng trước cửa phòng nhưng lại chẳng dám bước vào vì sợ, sợ cô nhìn thấy nàng đối với mình rụt rè như vậy sẽ khó xữ.
Đứng đó được một lúc nàng mới quyết định mở cửa, chứ đứng đó mãi cũng không phải cách hay, vì sớm muộn cũng phải gặp cô thôi vậy thà giải quyết một lần cho xong.
Cách cửa mở ra, nàng đưa mắt vào bên trong thâm dò trước nhưng căn phòng lúc này lại tối om. Thở phào nhẹ nhỏm, nàng đoán có lẽ cô đã ra ngoài rồi nên cũng bước vào trong.
Nàng đưa tay bật lấy cái đèn ngủ rồi ngồi lên giường. Từ Tử Hiên thật sự đã ra ngoài rồi, thật trống trải.
Nội tâm nàng bắt đầu dịu lại nhưng chẳng được bao lâu thì lại dâng lên một cảm giác thiếu vắng. Đưa tay đặt lên chiếc giường sớm đã không còn hơi ấm, nàng lại khẽ thở dài.
Nàng thật sự đã yêu cô nhưng việc cô không phải nam nhân nàng thì nàng thật sự khó mà chấp nhận được, vậy nàng nói mình đối với cô chính là yêu thì đó có phải là một tình yêu quá ích kỷ rồi không.
Trong thâm tâm nàng lúc này chưa bao giờ là có khoảng lặng, mọi cảm xúc ồ ạt đổ về khiến nàng càng thêm bối rối.
Cạch ~
Tiếng mở cửa đột nhột vang lên khiến nàng có linh cảm Tử Hiên đã trở về. Dù lý trí bảo nàng không được trốn tránh nhưng tay chân nàng lại chẳng chịu nghe lời, lập tức nằm xuống giường giả vờ như mình đang ngủ.
Từ Tử Hiên bước đến bên giường nhìn thấy Ngữ Cách thì trong lòng liền nhẹ nhỏm. Cô đưa tay cầm lấy một góc chăn đấp lên người nàng.
Vừa thu tay về thì cô liên nghe được có tiếng gõ cửa bên ngoài, đứng thẳng người dậy cô lập tức đi đến mở cửa.
"Tử Hiên, Tako đã về chưa" nhìn thấy Tử Hiên bước ra Đới Manh liên lên tiếng hỏi.
"Ngữ Cách về rồi, đang ngủ, cô không cần phải lo"
"Chỉ có tôi lo sao, em còn lo hơn tôi đấy, mới gần 10 giờ không thấy em ấy về lập tức chạy đi tìm, em chạy từ phòng này đến phòng khác làm tôi cũng bất giác mà lo cho em ấy đấy"
"Em xin lỗi, là do em nghĩ nhiều làm phiền đến cô"
"Không sao đâu, em ấy về là tốt rồi. Thôi em cũng nghỉ ngơi sớm đi cũng trễ rồi còn gì"
"Cô cũng nghĩ ngơi sớm" Tử Hiên cúi người chào Đới Manh.
Sau khi Đới Manh rời đi thì Tử Hiên cũng đóng cửa lại và đi vào nhà tắm để rửa đi lớp cát dính trên chân mà lúc nãy do đi tìm nàng ở bải biển mà dính phải.
Trương Ngữ Cách trên giường lúc này mới chịu mở mắt ra, nàng ngồi dậy suy nghĩ gì đó rồi thẳng tiến bước theo cô vào nhà tắm.
Đột nhiên có người ôm mình từ đằng sau làm Tử Hiên giật mình nhưng lại không xoay người lại được.
"Lạc Lạc mình xin lỗi" nàng vẫn như vậy ôm lấy cô. Nàng cảm nhận được lừng cô đã ướt như thế nào khi đi tìm mình, làm nàng có chút tội lỗi.
"Cậu sao phải xin lỗi" Xác định được giọng nói quen thuộc Từ Tử Hiên cũng không giãy giụa nữa mà đứng yên tại chỗ.
"Vì mình để cậu lo lắng, để cậu nửa đêm phải chạy đi tìm mình và còn vì đã không chịu nghe cậu giải thích"
"Lo lắng cho cậu là do mình tự nguyện, còn việc cậu không nghe mình giải thích thì cũng vì mình nói dối cậu thôi. Tất cả là do mình mà"
"Không đâu" Trương Ngữ Cách phía sau lưng cô lắc đầu kịch liệt.
"Cậu vào ngủ đi, trễ rồi" Tử Hiên tháo tay nàng ra trực tiếp đối diện cùng nàng.
Trương Ngữ Cách lại lắc đầu, gục đầu vào vai cô "mình rất ích kỷ, mình nói rằng yêu cậu, vậy mà một câu cũng không nghe cậu giải thích"
"Không phải lỗi của cậu. Cậu không chấp nhận được cũng không sao, mình đợi được nhưng cậu đừng tránh mặt mình được không. Mình sợ mất cậu" hai tay Tử Hiên níu lại trên eo nàng, rồi kề môi lên mái tóc nàng hôn nhẹ. Cô là lần đầu tiên nói ra những lời này với người khác, dù rất ngại nhưng nếu lỡ như hôm nay cô không nói ra thì chỉ sợ nàng có ngày sẽ rời xa mình.
Nàng gật gật đầu như xác nhận mình sẽ không rời cô.
"Cậu đi ngủ đi, mình phải đi tắm đã, người mình đầy mùi mồ hôi rồi này"
"Hay là mình tắm cùng cậu, dù gì thì chúng ta cũng là con gái cả mà" Ngữ Cách lúc này vừa lên được tinh thần thì liền nổi hứng trêu chọc cô.
"Không được"
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô thật khiến cho nàng không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Xoay người bước ra ngoài nàng cũng không quên đóng cửa lại cho cô.
Thở ra một hơi rồi nằm ngay xuống giường, sự khó chịu trong lòng nàng lúc này đã không còn nữa thật nhẹ nhỏm.
Nằm đó một lúc thì nàng bắt đầu chiềm vào giất ngủ.
Từ nhà tấm bước ra, hình ảnh nàng nằm trên giường khiến cho khóe môi cô cong lên. Đi đến bên giường cô lập tức chỉnh lại tư thế khó coi kia rồi kéo chăn đấp lên người nàng. Sau khi sấy xong tóc thì cô cũng lên giường và nằm cạnh nàng.
Dưới ánh sáng mờ ảo từ đèn ngủ trong phòng càng khiến gương mặt cùng ngủ quan tinh xảo của nàng càng thêm ảo diệu, khiến cho cô một giây cũng không rời mắt, mang theo cả hình ảnh người con gái đó đi vào trong giấc ngủ.
--------------------------------------
Từ Tử Hiên mở mắt ra, hơi nhíu mày vì đang ngủ ngon mà lại bị đánh thức. Xoay đầu tìm kiếm người phá hoại giấc ngủ của mình thì liên phát hiện đó không ai khác mà chính là Trương Ngữ Cách. Nàng ở trong lòng cô không ngừng cựa quậy.
"Cậu thức rồi sao không chịu chui ra mà cứ ở đó cựa quậy hoài vậy"
Đưa tay choàng qua sau eo cô, đầu nàng không ngừng dụi vào ngực đối phương như đang làm nũng "mình không nỡ. Khó khăn lắm mình mới biết được cậu không phải nam nhân thì phải tranh thủ ôm cho đã chứ"
"Cậu hôm qua không phải đã thất vọng lắm sao"
"Hôm qua là hôm qua với lại mình là thích cậu chứ đâu phải giới tính của cậu đâu chứ"
Vừa nghe dứt câu Tử Hiên bất giác bật cười, cô cũng biết con gái rất dễ thay đổi nhưng lại không nghĩ tới là sẽ nhanh như vậy.
Tiếng gõ bên ngoài chợt vang lên cắt ngang cuộc đối thoại của cả hai, giọng của Đới Manh được cất lên ngay sau đó "Hai đứa mau thức dậy ăn sáng đi, mặt trời sắp lên tới đỉnh đầu rồi, đừng ngủ nữa"
Được một lúc Đới Manh cũng rời đi, nếu cô có đứng đây nữa thì cũng chẳng có ích lợi gì khi bên trong cứ yên lặng như vậy.
"Cô Đới hình như đi rồi. Mà tại sao cậu lại không trả lời cô ấy"
"Tại mình không nghe thấy cậu trả lời"
Cả hai lúc này lại không nhịn được cười vì hành động vừa rồi của họ.
"Được rồi dậy thôi" Từ Tử Hiên ngồi dậy và rời giường.
"Mình ngồi dậy không nổi cậu cõng mình đi ~" Vừa nói môi nàng vừa chu chu ra, dang hai tay ra đòi Từ Tử Hiên cõng.
"Mình mặc dù không phải nam nhân nhưng cũng đâu thể thân thiết như vậy" dù miệng nói là vậy nhưng Tử Hiên vẫn đi đến mà cõng nàng lên.
Cô đặt nàng trước bồn rửa mặt rồi tự mình lấy kem đánh răng cùng bàn chảy cho cả hai.
Sau khi Trương Ngữ Cách thay đồ xong thì đến Từ Tử Hiên đi vào nhà tắm.
Ngữ Cách lúc này vì không có chuyện gì làm nên sinh ra buồn chán mà lướt mắt nhìn căn phòng một vòng. Mắt nàng dừng lại ở cái vali của Từ Tử Hiên rồi nhanh chân bước đên. Nàng lấy từ trong đó ra một chiếc hộp khá bắt mắt mà có lẽ ở bên trong là đồ đắt tiền.
Xem xét chiếc hộp một lúc nàng quyết định mở nó ra xem.
Bên trong nó là một chiếc lắc bằng bạc được chạm khắc khá tinh xảo, bên trên có đính một mặt trăng và vài ngôi sao cùng với một viên đá màu trắng có lẽ là kim cương, thiết kế có phần ưu nhã sang trọng lại không quá lỗi thời khiến nàng vừa nhìn liền ưa thích nhưng lại thắc mắc không biết cô mua nó để làm gì chẳng lẽ là để cô đeo. Nàng càng nghĩ càng rối, rối đến nhăn mặt nhó mày.
"Cậu đang làm gì vậy" đúng lúc Từ Tử Hiên từ trong nhà tắm bước ra nhìn thấy nàng suy nghĩ đến khó chịu nên liền đi tới hỏi.
"Cậu mua cái này là tặng cho ai"
Thấy gương mắt nàng đột nhột nghiêm túc thật sự làm cô muốn đùa với nàng một chút. Cô cầm lấy cái hộp và nói "cái này là mình mua cho mình đeo đó"
"Thì ra đây là lý do trước đó cậu từ chối làm bạn trai mình, thì ra cậu thẳng" Ngữ Cách càng nghĩ càng tức, giờ thì nàng biết cả rồi, cô từ chối nàng là vì cô thẳng.
Hahaha~
Biểu hiện tức giận của nàng đúng là muốn cô buồn cười chết đây mà.
"Cười cái gì mà cười" nàng tức giận quay sang hướng khác không thèm nói chuyện với cô.
Đi đến bên nàng cô quỳ xuống và đeo chiếc lắc vào chân cho nàng "cậu biết một người khi tặng cậu lắc chân thì có ý nghĩ gì không"
"Mình...mình làm sao biết được chứ" mặt Ngữ Cách lúc này đã đỏ hẳng lên, nàng lấp bất nói. Nội tâm nàng lúc này chính là không ngừng xao động, không nghĩ tới cô là mua tặng nàng.
"Là để đeo cho đẹp đó"
"Hả?" gì chứ? Sao cô có thể làm nàng tuột cảm xúc như vậy được. Đáng lí lúc này thì cô phải nói một câu ngọt nàng lên tới chín tầng mấy chứ sao lại thẳng tay kéo nàng xuống 18 tầng địa ngục thế này.
"Mình đùa thôi" "Khi một người tặng cho cậu lắc chân thì có nghĩa là họ mong muốn sẽ có thể giữ chân cậu ở lại bên mình"
Nói rồi cô lập tức quay sang hướng khác vì quá ngại ngùng, trước giờ cô chưa bao giờ nói những lời sến sẩm như vậy với ai nên lúc này thật sự cô rất ngại. Cô lúc đầu chỉ có ý định nói đến vế ở trên rồi dừng lại nhưng sao cái miệng này lại nói ra hết kia chứ.
"Đây mình có thể xem là một lời tỏ tình không" nàng hơi nghướng chân mày chờ đợi câu trả lời từ người đối diện.
"Mình không biết đâu, cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ" cô đứng dậy bước ra ngoài. Cô thật rất ngại, ngại đến mức không thể đối diện với nàng nữa.
"Nè cậu phải trả lời mình đàng hoàng đi chứ. Rốt cuộc là có thể hay không" Trương Ngữ Cách không thể tha cho cô được, cái con rùa rụt đầu kia nàng nhất định phải lôi ra cho bằng được, sao có thể thả thính người ta giữa chừng rồi thôi chứ.
"Đừng đuổi theo mình nữa, mình không biết đâu"
Cả khách sạn dường như đã được một phen náo loạn bởi màng rược đuổi của Từ Tử Hiên cùng Trương Ngữ Cách. Cô chạy phía trước không ngừng yêu cầu nàng dừng lại nhưng Trương Ngữ Cách ở phía sau nào có muốn nghe, nàng quyết tâm phải bắt cô thừa nhận là vừa tỏ tình với mình cho bằng được.