Chương 15
"Hàn Hàn chị ăn nhiều vào" Đới Manh ngồi cạnh Mạc Hàn, hai tay chống cằm vui vẻ nhìn nàng ăn thức ăn do chính mình chuẩn bị.
Nhưng lúc này Mạc Hàn thì lại hoàn toàn ghét bỏ, mấy tháng nay không ngày nào là nàng không ăn thức ăn của Đới Manh làm cả vì nàng có từ chối được cô đâu.
Ngô Triết Hàm, Hứa Giai Kỳ còn có Trương Ngữ Cách cùng Từ Tử Hiên ngồi đối diện thì cũng không còn lạ gì chuyện này. Mấy tháng nay Đới Manh sau khi đứng lớp xong hay có tiết trống thì đều đi tìm Mạc Hàn, mỗi ngày đều chuẩn bị đồ ăn cho nàng, cả trường thật muốn không biết Đới Manh đối với Mạc Hàn là ý gì thì cũng không được.
"Cô Mạc, cô sắp xếp chuyện đi biển thế nào rồi ạ, còn một tuần nữa là nghỉ hè rồi" Ngô Triết Hàm dừng việc ăn của mình lại và nói. Lúc này cũng sắp nghỉ hè nên lớp các nàng định tổ chức một chuyến du lịch vì vậy Mạc Hàn đứng ra đặt đặc vé.
"Cô đặt rồi là xe 46 chỗ đó"
"Ể lớp chị chẳng phải có 40 người thôi sao, cộng thêm chị vào thì cũng chỉ có 41" Đới Manh vừa nắm được thông tin thuận lợi cho mình thì liền lên tiếng.
"Thì sao chứ"
"Vậy nếu đã dư chỗ như vậy có thể mang em đi cùng không, vừa hay lúc đó là sinh nhật Tako chúng ta có thể cùng nhau tổ chức"
"Sinh nhật Tako thì sẽ tổ chức nhưng đây là chuyến đi với lớp nên tôi sẽ không mang cô theo đâu" chuyện này sao Mạc Hàn có thể để Đới Manh đi cùng được chứ, ở đây cô đã bám lấy nàng không buông rồi nếu để cô đi cùng thì chẳng biết lúc đó cô còn dính chặc nàng hơn bao nhiêu nữa.
"Dù sao em cũng là lão sư của Tako, cũng là bạn của em ấy, em lại cùng em ấy ở chung một nhà nên sinh nhật Tako tức nhiên em phải có mặt, mà hơn nữa là chị nỡ bỏ em ở nhà một mình sao. Cho em đi cùng đi mà nha nha nha" Đới Manh trưng ra vẻ mặt cún con để cầu xin nàng cho mình đi theo.
"Không được" dù nhìn Đới Manh lúc này trông rất đáng thương nhưng nàng tuyệt đối không thể mềm lòng, Mạc Hàn đứng lên, hướng bốn học trò của mình mà nói "các em cứ từ từ ăn cô lên trước" nói rồi nàng xoay người bước đi.
"Ấy Hàn Hàn" "các em từ từ ăn cô đi trước" chưa kịp nhận lời chào đáp lại Đới Manh lập tức chạy theo Mạc Hàn.
-------------------------------------
Hôm nay là ngày lớp các nàng cùng đi du lịch, tối nay khá mát mẻ nên cũng không ai thấy khó chịu vì chờ lâu.
Trên xe
Mạc Hàn bị Đới Manh ép ngồi cùng nên gương mặt nàng hơi nhăn lại, còn Đới Manh thì quá là thỏa mản khi công sức mình bỏ ra để bám theo Mạc Hàn gần một tuần lễ cuối cùng cũng được đền đáp.
Ngô Triết Hàm thì ngồi cùng Giai Kỳ, Từ Tử Hiên ngồi cùng Ngữ Cách chuyện này đã trở nên quá bình thường nên cũng không ai để tâm nữa nếu có thì chỉ có mấy cô gái trong fandom của Tử Hiên để ý thôi.
6 giờ sáng.
Tiếng còi xe đột nhột vang lên khiến Trương Ngữ Cách đang ngủ trên vai Tử Hiên phải thức dậy.
Nàng vương người nhìn xung quanh thì mọi người đã xuống gần hết rồi chỉ còn Tử Hiên là đang ngủ. Cơ hội ngàn năm có một được phải tranh thủ, nàng lấy chiếc điện thoại trong túi ra rồi chụp cô liền mấy tấm. Sau khi đã hài lòng với thành quả của mình thì mới chịu gọi cô dậy.
"Các em nhận phòng theo như sắp xếp trước đó nha. Riêng Tử Hiên cô có đặt phòng riêng cho em rồi nhưng lại có cô Đới thêm vào nên số phòng hiện tại là không đủ, em chịu khó ở cùng phóng với cô Đới chắc cũng không sao đâu đúng không"
"Ể gì chứ Hàn Hàn chuyện này chúng ta có cần bàn lại không. Em muốn..."Đới Manh vội vã cất lời, cô là muốn ở cùng Mạc Hàn cơ mà, chuyện này cô trước đó không phải đã nói với nàng rồi sao.
"Các em mau chóng lên nhận phòng đi nhé, cô lên trước" không đợi cô nói hết câu Mạc Hàn lập tức thúc giục mọi người đi lên phòng, rồi cũng lập tức rời đi không để Đới Manh có cơ hội mèo nheo.
"Ể Hàn..." Đới Manh lúc này bất chợt á khẩu chẳng nói nên lời.
Nhưng có vẻ như chẳng ai quan tâm đên điều này vì việc Đới Manh bị Mạc Hàn bơ đẹp như vậy đối với ai cũng là một chuyện quá đổi bình thường.
Thấy chẳng ai quan tâm đến mình nên Đới Manh âm thầm than thân trách phận, ngậm ngùi mà bước lên phòng.
"Đới Manh chị muốn ở cùng phòng với cô Mạc à" Trương Ngữ Cách đặt tay lên vai Đới Manh khuông mặt lại có chút gian tà.
"Đương nhiên"
"Vừa hay em ở cùng phòng với cô Mạc đó, chị muốn đổi phòng không"
"Chuyện này được không đó"
"Chị cứ yên tâm em ngủ cùng Lạc Lạc cũng đâu phải lần đầu, còn chị và cô Mạc hai người đều là nữ nhân chị thì có thể có chuyện gì chứ" dối lòng, thật là dối lòng, nàng đang nói cái gì vậy chứ, đưa Đới Manh gần Mạc Hàn như đưa lửa gần rơm thì làm sao mà không có chuyện gì.
"Em nói cũng phải" Đới Manh cũng biết rõ là hai người là đang tự dối lòng nhưng vẫn cố kiềm nén mà nói ra những lời đó. Cô thật sự rất muốn ở cùng Mạc Hàn mà.
Nói rồi cả hai cùng nhau vui vẻ mà trở về phòng như đã trao đổi.
"Sao cậu lại ở đây" Tử Hiên cũng khá bình thản, cô không mấy ngạc nhiên khi thấy nàng ở đây vì cô thừa biết nàng cùng Đới Manh vừa nãy đứng trước thang máy là bàn chuyện gì.
"Mình toại nguyện cho chị Đới Manh ấy mà"
Tử Hiên khẽ cười, rồi tiếp tục công việc đang còn dang dở.
------------------------
"Hú hú đi thôi!!!" Trương Ngữ Cách, Hứa Giai Kỳ cùng Đới Manh đột ngột cao hứng khi nhìn thấy bãi biển trước mắt, không chờ đợi liền nhảy xuống tắm, bỏ lại trên bờ ba kẻ đang khó chịu.
Mạc Hàn, Ngô Triết Hàm cùng Tử Hiên vừa nhìn thấy bộ đồ tắm của ba người kia thì liền cau có từ lúc ở khách sạn đến giờ. Dù họ có ra sức khuyên nhủ, ngăn cản thế nào thì các nàng cũng không chịu nghe nhất quyết mặt mấy bộ đồ thiếu vải đó cho bằng được.
"Lạc Lạc cậu sao không ra tắm biển vậy" Trương Ngữ Cách đợi được một lúc mà vẫn không thấy cô đi tắm nền liền chạy đi hỏi.
"Mình không tắm đâu. Cậu đi chơi với mọi người đi" Tử Hiên giờ cũng có muốn vậy đâu, đã tới đây mà không thể tắm được thì cũng tiếc lắm chứ nhưng biết sao được nếu cô xuống đó tắm chẳng may bị lộ thì toi.
"Gì chứ. Đi đi mà"
"Không đi đâu" mặc cho nàng ra sức lôi kéo nhưng cô vẫn nhất mực cự tuyệt.
Thấy vậy Triết Hàm liền cầm lấy quả bóng chuyền chạy tới giải vây cho cô "nè chúng ta chơi bóng chuyền đi được không"
"Được đó đi thôi" biết Ngô Triết Hàm là đang giải vây cho mình nên cô liền hiểu ý mà thuận theo.
Rủ thêm Đới Manh và Mạc Hàn cùng chơi thì các nàng chia làm hai đội. Ngô Triết Hàm, Đới Manh và Mạc Hàn cùng một đội. Tử Hiên cùng Trương Ngữ Cách cùng Hứa Giai Kỳ một đội.
Ngô Triết Hàm phát bóng qua, Tử Hiên bên này liền đón bóng, Đới Manh bên cạnh cũng không thể thua lập tức phản đòn. Đối với Tử Hiên thì việc chơi thể thao dễ như ăn cơm bữa đặc biệt là đối với hai nữ nhân trước mặt vì trước giờ ông Từ toàn ép cô chơi ở hạng mục dành cho nam mà lần nào cô cũng xếp thứ hạng cao. Nhưng Triết Hàm cùng Đới Manh cũng không thể chịu thua Tử Hiên được nên cũng ra sức mà cố gắng. Và rồi trận bóng chuyền đó dường như là trận chiến nẩy lửa giữa ba người vậy, Mạc Hàn cùng Giai Kỳ và Ngữ Cách có muốn chạm lấy trái bóng một lần cũng không được.
Kết quả chung cuộc Từ Tử Hiên giành phần thắng.
Sau hơn một tiếng đồng hồ tranh đấu Ngô Triết Hàm cùng Đới Manh đã mệt lã người, tay chân như muốn rụng rời cả rồi. Từ Tử Hiên bên này cũng chả khác gì vì suy cho cùng cô cũng là nữ nhân chẳng khác gì họ.
"Khao một chầu! khao một chầu" sau khi xác định được người thua cuộc Ngữ Cách và Giai Kỳ hùa nhau đưa ra hình phạt.
"Đợi đợi tối nay... tổ chức sinh nhật cho Tako khao...khao luôn có được không" Ngô Triết Hàm giờ đã thở không ra hơi nữa rồi, cô vừa nói vừa thở cũng chẳng kịp.
"Cũng được thôi" nói rồi Ngữ Cách xoay người đỡ Tử Hiên đi vào trong.
Giai Kỳ cũng đỡ Triết Hàm vào, chỉ còn có mỗi Đới Manh ngồi đó mong đợi trong vô vọng.
Gương mặt Đới Manh lúc này thật quá đổi đáng thương rồi làm cho Mạc Hàn muốn bỏ cô mà đi vào cũng không được. Tuy không đỡ cô vào nhưng nàng vẫn đứng yên mà chờ đợi cô. Hành động này của Mạc Hàn thật khác so với những gì Đới Manh nghĩ. Nắm bắt được tình hình dù nàng không đỡ cô nhưng cũng đã làm cho cô vui tươi hẳng lên, cô bước tới khoát lấy tay Mạc Hàn mà bước vào trong mà lúc này Mạc Hàn cũng không cự tuyệt cô.
-------------------------------------
6 giờ tối.
"Tako cậu đi gọi Tử Hiên xuống ăn đi" Hứa Giai Kỳ vừa đặt dĩa thịt nướng xuống bàn vừa nói.
"Được a" nói rồi Trương Ngữ Cách lập tức chạy đi về khách sạn. Hôm nay là sinh nhật nàng vì vậy nàng cũng chẳng phải làm gì vì đã có mọi người làm cho nàng rồi, bởi vậy lúc này người rãnh nhất chính là nàng nên người đi đương nhiên là nàng.
Mở cửa phòng ra Ngữ Cách đưa mắt nhìn xung quanh tìm Từ Tử Hiên. Nghe được tiếng nước chảy trong nhà tắm thì biết cô là đang tắm. Nàng đi vào trong và ngồi lên giường để chờ cô đi ra.
Nhưng cũng vì quá rảnh rỗi nên nàng lại buồn chán mà đưa mắt nhìn lung tung và rồi phát hiện ra cửa nhà tắm không được cô đóng lại hoàn toàn mà hở ra một khúc.
Ở Từ gia từ trước đến nay có rất ít người bước vào phòng của Từ Tử Hiên nếu có thì chỉ có chị cô và một số người làm vào dọn dẹp chứ thực tế thì cũng chẳng có ai đi vào nên cô cũng không để ý việc phải đóng kín cửa và hôm nay cũng như vậy Tử Hiên chỉ khép hờ cửa vì cô nghĩ sẽ không ai bước vào phòng.
Đưa tay định đóng giúp cô cánh cửa mà mặt Ngữ Cách đã đỏ lên. Đôi mắt nàng không nhịn được mà ngước nhìn vào bên trong.
Một phút rồi hai phút trôi qua nhưng Ngữ Cách vẫn đứng khựng người trước cửa. Nàng không thể tin những gì đang diễn ra trước mắt.
Cơ thể của Từ Tử Hiên không phải là của một nam nhân mà là một nữ nhân. Cơ thể trắng ngần mờ ảo trong lớp hơi nước làm cho nàng đột nhột không thể thích ứng được, nàng mong là mình nhìn nhầm là mình bị ảo giác chứ chẳng giám tin đây là sự thật.
Tử Hiên tắt nước và cầm lấy chiếc khăn lau mình thì mới phát hiện ra người con gái đang đứng trước cửa.
"Cậu... Trương Ngữ Cách! Sao cậu lại ở đây" Tử Hiên vội lấy chiếc khăn trong tay chẹ lại những chỗ cần che.
"Mình... mình xin lỗi" nàng lúc này mới sực tỉnh, vội đóng cửa lại.
Nàng rốt cuộc vừa nãy đã nhìn thấy gì chứ, một nữ nhân. Chắc chắn là nhìn lằm thôi. Nàng lúc này không thể chấp nhận sự thật kia được nhưng rồi cũng phải tự cười mình.
"Ngữ Cách cậu nghe mình nói chút được không" Từ Tử Hiên vội nắm lấy tay Trương Ngữ Cách.
Khuông mặt cô lúc này thật sự sợ hãi, vì muốn cùng nàng giải thích nên chỉ kịp mặc chiếc áo choàng tắm vào.
"Mình... chúng ta nói chuyện sau đi được không. Mình lúc này không muốn nghe" nàng kéo lấy tay mình ra khỏi tay cô rồi vội bỏ ra ngoài.
Nhìn nàng nhấc từng bước chân mà vội vã rời khỏi phòng làm tim cô lúc này như thắc lại. Muốn níu lấy tay nàng nhưng cô lại chẳng có chút can đảm nào.
"Tako, cậu đi đâu vậy" Hứa Giai Kỳ cất tiếng hỏi, mới nãy do đợi cô cùng nàng lâu quá nên Ngô Triết Hàm và Hứa Giai Kỳ mới quyết định đi về xem sao nhưng vừa tới thì lại thấy Trương Ngữ Cách chạy đi.
Không trả lời câu hỏi của Giai Kỳ, Ngữ Cách vẫn ráng sức mà chạy.
Hai người nhìn nhau đầy nghi hoặc, rồi Ngô Triết Hàm khẽ gật đầu như ra hiệu cho Hứa Giai Kỳ có thể đi cùng Trương Ngữ Cách.
Đợi khi Giai Kỳ rời đi thì Ngô Triết Hám mới vội vã chạy đến phóng Từ Tử Hiên để xem có chuyện gì vừa xảy ra.
Vừa đến nơi thì cô liền thấy ngay Từ Tử Hiên đang đứng gục đầu xuống đất có vẻ rất tuyệt vọng, y như lúc Triết Hàm nhìn thấy Tử Hiên trên sân thượng của trường.
"Cậu chẳng lẽ bị Tako phát hiện rồi sao" Nhìn áo choàng cô đang mặc Ngô Triết Hàm dường như đã đoán được chuyện gì vừa mới xãy ra.
Tử Hiên khẽ gật đầu xác nhận lời Ngô Triết Hàm vừa nói. "mình biết thế nào khi cậu ấy biết mình là nữ nhân cũng vậy mà"