Chương 13
Từng cơn gió cuối xuân khẽ lướt qua, ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp con đường. Từ Tử Hiên cùng Trương Ngữ Cách vẫn như thường lệ cùng nhau đi học.
"Ngữ Cách tối nay cậu có rãnh không" Từ Tử Hiên vừa đi vừa nói.
"Rãnh có chuyện gì không"
"Tối nay là sinh nhật mình, cậu đến được không"
"Cái gì! Là sinh nhật cậu! Sao cậu không nói mình biết sớm, mình còn chưa mua qua gì hết. Không biết giờ đi có kịp không nữa"
Ngữ Cách vừa định rẽ hướng đi mua quà thì liền bị Tử Hiên kéo lại "Không cần đâu, quà mình cũng đâu có thiếu. Mình chỉ cần cậu đến đó là được rồi"
Nói rồi cô cùng nàng lại tiếp tục đến trường. Nàng lúc này thật chẳng dễ chịu tí nào. Mặc dù cô nói là vậy nhưng chẳng lẽ nàng đến đó bằng tay không, nhưng nếu mua quà thì nàng biết mua cái gì vì cô có thiếu cái gì đâu. Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu nàng khiến nàng không tự chủ được mà nở nụ cười.
"Lạc Lạc hay là mình tặng cậu một người bạn gái có được không"
Cô khẽ nhíu mày trước câu nói của nàng. Một người bạn gái rốt cuộc là ý gì chứ.
"Mình tặng mình cho cậu, cậu thấy sao"
"Cậu thôi đi, cậu có lợi dụng thời cơ quá không vậy" cô thật không nhịn được mà bật cười. Món quà này cô thật rất muốn nhận nhưng lại cho là mình chẳng xứng đáng để nhận nó.
"Gì chứ là Kiki dạy mình đó. Cậu ấy nói là phải tận dụng mọi thời cơ"
"Oh ra vậy nhưng cậu lại thất bại rồi" Tử Hiên bắt đầu trêu ghẹo Ngữ Cách.
"Yah cậu nói gì chứ"
Tiếng cười nói của cả hai vang vọng khấp phố xá như góp phần cho sự ồn ào, nhộn nhịp nơi đô thị.
----------------------------
"Tako cậu thử bộ này đi" Giai Kỳ một tay đưa chiếc váy cho Ngữ Cách còn mắt thì liên tục dò tìm xem còn chiếc váy nào hợp mắt nữa không.
"Kiki à mình thấy cái váy cũng được rồi không cần lựa nữa đâu" Ngữ Cách trên người mặc chiếc váy màu hồng nhạt nhưng tay vẫn lại phải cần thêm mấy cái váy khác.
"Cậu có muốn là người đẹp nhất trong mắt Từ Tử Hiên hay không"
"Đương nhiên là muốn"
"Vậy thì thay thêm vài cái nữa, lỡ có cái đẹp hơn cái này thì sao"
"Nhưng..."
"Cậu có biết tiệc sinh nhật ba cậu ấy đải ở đâu không, là nhà hàng lớn nhất cả nước nằm ngay trung tâm thành phố. Với gia thế của Từ Tử Hiên tới chừng đó không những thu hút giới báo chí mà còn có giới thượng lưu đặc biệt là mấy tiểu thư của tập đoàn lớn, nên cậu bây giờ phải làm đẹp đến toàn diện, phải dạt hết đám tiểu thư kia sang một bên để trong mắt Tử Hiên chỉ có cậu. Và còn để thu hút sự chú ý của mấy người đàn ông ở đó cho Tử Hiên biết được nếu không giữ lấy cậu, cậu sẽ đi mất vậy mới có thể cậu ấy biết mà tự mình chủ động, chứ cứ để cậu ấy nghĩ cậu luôn ở một chỗ đợi cậu ấy thì cả đời cậu ấy cũng chẳng nhận thức được gì đâu"
Nghe xong những lời này Ngữ Cách chỉ còn biết đơ ra mà gật đầu thôi. Trong lòng nàng không ngừng khâm phục Hứa Giai Kỳ, có được kinh nghiệm đầy mình thế này đúng là nàng cưa đỗ Ngô Triết Hàm cũng không dễ dàng gì.
Sau khi Trương Ngữ Cách đi vào trong thay đồ thì Hứa Giai Kỳ mới xoay người về hướng Ngô Triết Hàm yên lặng nãy giờ, nói "mình tuy không biết cậu vì sao lại có vẻ không vui khi Tako thích Tử Hiên nhưng mình biết Tako rất sợ tổn thương nên chỉ cần Từ Tử Hiên cậu ấy giám làm tổn thương Tako thêm nữa mình sẽ không tha cho cậu ấy đâu"
"Mình biết. Nhưng mà Từ Tử Hiên cậu ấy cũng vậy, cũng rất sợ bản thân cậu ấy bị tổn thương. Cậu lại càng sợ Tako tổn thương hơn"
-----------------------------------
7 giờ tối
Ba cô gái vừa bước ra khỏi xe thì tất cả sự chú ý liền đổ dồn về phía họ. Những chiếc máy ảnh làm việc không ngừng nghĩ, ánh sáng đèn flash liên tục chiếu về phía Ngô Triết Hàm, Hứa Giai Kỳ và Trương Ngữ Cách đang đi vào trong nhà hàng.
Đi được một khoảng thì họ bị một phóng viên chặn đường.
"Ngô tiểu thư, Hứa tiểu thư không biết tôi có thể mạng phép hỏi vị tiểu thư bên cạnh là ai được hay không? Trước đây sinh nhật Từ thiếu gia có lẽ cô ấy chưa từng tới đúng không" phóng viên gấp rút hỏi.
"À tôi là bạn học của Lạc à không là Từ Tử Hiên. Tôi chỉ mới chuyển trường về đây thôi"
Anh vừa định hỏi nàng thêm vài câu nhưng lại bị bảo vệ kéo đi.
Theo bước phục vụ đi vào đại sảnh các nàng liền nhìn thấy ngay Từ Tử Hiên một mặt lạnh lùng đứng tiếp khách mà bao vây cô là mấy đại tiểu thư ăn mặt sang trọng.
Vừa thấy được các nàng Từ Tử Hiên lập tức tách khỏi đám đồng mà đi lại.
Nhìn thấy tình huống mới nãy nàng liền tỏ vẻ không hài lòng "cậu có mấy đại tiểu thư kia rồi còn kêu mình đến đây làm gì chứ. Nhìn người ta câu dẫn cậu à"
"Là họ tự tới mà đâu phải tại mình. Mình chỉ đứng đó chờ các cậu thôi" Tử Hiên ủy khuất nói.
"Vợ à mặc kệ họ, mình đi chỗ khác chơi" không đợi câu trả lời Ngô Triết Hàm lập tức kéo lấy tay Hứa Giai Kỳ lôi đi. Cô ở đây một lúc nữa chắc có bao nhiêu da gà da vịt gì cũng nổi lên hết.
Không quan tâm đến hai người kia Tử Hiên tiếp tục nói, hàm ý trêu chọc " nếu cái váy cậu mặc nó trịnh trọng thêm tí nữa thì nó thành váy cưới luôn đó cậu biết không. Lại còn màu trắng nữa chứ"
"Là vì ai mà mình phải mặc cái váy này tới đây chứ, còn chẳng phải vì cậu sao. Vả lại cái váy này không phải mình chọn là Kiki chọn" nàng bực dọc nói.
"Được được được đều là lỗi của mình"
"Tử Hiên. Ể Trương Ngữ Cách cũng đến đây sao" Trương Sở bước đến định chúc mừng Tử Hiên nhưng lại không kiềm chế được ý muốn châm chọc Ngữ Cách.
Cả Từ Tử Hiên cùng Trương Ngữ Cách lúc này đều trưng ra bộ mặt ghét bỏ.
"Anh Trương tôi nhớ trong danh sánh khách mời không có tên anh"
"Tôi là đi thay giám đốc Trịnh đấy" nói hắn trực tiếp mua lại thiệp mời thì đúng hơn.
"Vậy thì chúng tôi xin phép đi trước, cần gì cứ gọi phục vụ" nói rồi cô nắm lấy tay Trương Ngữ Cách kéo nàng đi vì cô hiểu rõ nàng lúc này là đang không vui khi nhìn thấy Trương Sở.
Lát sau ánh đèn vụt tắt để ánh sáng trên sân khấu có thể được bật lên và đó cũng là dấu hiệu cho buổi tiệc bắt đầu. Tử Hiên đứng trên sân khấu bên dưới là tiếng hò reo nhưng nét mặt cô chỉ có một trạng thái đó là lạnh lùng.
Sau khi kết thúc các nghi thức cần thiết thì tiếng nhạc cho phần khiêu vũ vang lên làm cô không khỏi nhíu mày, sao cô không nhớ là có phần này chứ.
"Vị tiểu thư này không biết tôi có vinh hạnh được nhảy cùng cô không" một người đàn ông với gương mặt tuấn tú, dáng vóc cao to đứng trước mặt Trương Ngữ Cách đưa tay ra tỏ ý muốn cùng nàng khiêu vũ một đoạn. Nhìn anh ta thì có thể thấy rõ anh là một người giàu có chẳng thua kém gì bất cứ một ai ở đây nhưng lại mang cho người khác cảm giác anh ta là người trăng hoa nhất.
Nàng chưa kịp lên tiếng từ chối thì Từ Tử Hiên đã đi đến và ngắt lời "ông chủ Trần thật xin lỗi đây là bạn nhảy của tôi"
"Gì chứ cậu Từ, chẳng phải người cậu nên nhảy cùng là Ngô tiểu thư sao, vì sao lại là vị tiểu thư này" anh ta khó chịu nói. Anh không thể chấp nhận việc sắp xếp phần khiêu vũ này để cưa cẩm Trương Ngữ Cách bị phá hoại được.
"Việc tôi nhảy cùng ai thật không cần ông chủ Trần phải quan tâm đâu" giọng nói cô mang mười phần là lạnh lùng, xoay người kéo Ngữ Cách rời đi.
Hai người giờ đã đứng giửa sàn nhảy trước sự chú ý của tất cả mọi người, vì bởi lẽ họ chưa từng thấy qua Từ Tử Hiên tiếp xúc gần với người khác như vậy bao giờ, kể cả Ngô Triết Hàm cũng chưa từng gần cô như vậy.
Khiêu vũ trước đám đông thế này làm hai người có chút bối rối, gương mặt họ đều thoáng đỏ.
"Cậu tự nhiên lại lôi mình ra đây nhảy làm gì, người ta nhìn mình quá trời" nàng như đang muốn dỗi cô.
"Anh ta nhìn là biết không phải người nên tiếp xúc rồi nên mình không muốn cậu nhảy cùng anh ta" nói đúng hơn là cô không muốn nàng tiếp xúc gần với đàn ông như vậy thôi.
---------------------------------
Buổi tiệc cũng đã tàn. Từ Tử Hiên cũng tiễn khách xong xuôi nên quyết định tự mình lái xe đưa Trương Ngữ Cách về nhà.
"Lạc Lạc hay cậu ngủ lại nhà mình đi được không? Mẹ mình đi công tác rồi, mình ở nhà một mình chán lắm"
"Một nam, một nữ ở lại không tiện"
"Cậu suốt ngày không tiện cái này không tiện cái kia. Cậu không thể thoáng hơn tí được sao" nàng biểu môi không hài lòng.
"Cậu không phải đang ở Mĩ đâu"
"Hứ" Ngữ Cách xoay mặt đi hướng khác không thèm nhìn cô nữa.
Hành động đáng yêu này của nàng làm cô bất giác nở nụ cười.
Rời khỏi xe Tử Hiên đưa Ngữ Cách đến tận nhà, vừa đến cửa thì liền nhìn thấy ngay một thân ảnh lạ lẫm đứng trước cửa nhà nàng. Nữ nhân với mái tóc ngắn nhuộm vàng cá tính, trên người mặt áo sơ mi cùng quần short, tay thì cầm lấy cái điện thoại lướt lướt có lẽ cô gái đó cũng chẳng hay biết đến sự xuất hiện của cô cùng nàng. Nhìn cách trang điểm của cô gái có thể đoán chừng là từ nước ngoài về vì bởi lẽ tuy cô không trang điểm đậm nhưng lại có phần sắc hơn con gái Châu Á, nhìn chung thì cách trang điểm giữa cô gái này cùng với Trương Ngữ Cách mà lần đầu cô gặp là khá giống nhau.
"Đới Manh" Ngữ Cách nghi hoặc bước đến phía cô gái kia. Đó chẳng phải là lão sư của nàng lúc còn học ở Mĩ sao.
Cô gái lúc này chính là mới phát hiện ra có người nên cô khẽ ngẫn đầu lên.
"Tako"
Sau khi nhận thức được người kìa không quá 2 giây lập tức chạy đến ôm Ngữ Cách vào lòng rồi hôn lên má nàng liên tục, làm cho Từ Tử Hiên không khỏi nhíu mày khó chịu.
"Mới mấy tháng không gặp em mà chị nhớ em muốn chết" Đới Manh ở đối diện trực tiếp nắm lấy tay nàng.
"Em cũng nhớ chị. À tại sao chị lại ở đây"
"Chị chuyển công tác tới đây, vừa xuống máy bay thì bác gái có gọi điện cho chị nói chị tới đây" Mẹ nàng chính là rất quý Đới Manh vì lúc ở Mĩ Trương Ngữ Cách không có nhiều bạn nên khi nàng nói bà biết Đới Manh cùng nàng thân thiết như bạn bè thì bà liền xem cô như con gái ruột.
"Vậy thì tốt quá, tối nay em còn nghĩ phải ngủ một mình"
"Ể người này là ai vậy là người yêu em sao" lúc này Đới Manh mới để ý tới người bên cạnh.
"À không phải người yêu em nhưng cũng sắp rồi" Ngữ Cách hí hửng nói.
"Chào em chị là Đới Manh cũng là lão sư một năm, kiêm luôn bạn của Tako" Đới Manh đưa tay ra ý muốn bắt tay với Tử Hiên. Người trước mặt cô tuy có đôi nét giống nữ nhân nhưng lại ăn mặt y như nam nhân nên tốt nhất vẫn là bắt tay là an toàn nhất.
"Chào tôi là Từ Tử Hiên, là bạn học của Ngữ Cách" cô đưa tay bắt lấy tay Đới Manh.
"Ủa mà sao hai đứa ăn mặt kiểu này vậy? Bộ mới dự tiệc về à"
"Đới Manh hay là vào nhà trước đã" Ngữ Cách lên tiếng ngăn cản cô tiếp tục hỏi vì nếu còn đứng đây nói chuyện nữa thì chẳng biết lúc nào các nàng mới có thể vào nhà.
"À phải rồi"
Đới Manh kéo vali của mình vào trong, tiếp bước là Từ Tử Hiên.
"Lạc Lạc cậu đi đâu vậy" nàng thắc mắc nên liền hỏi.
"Chẳng phải mới nãy cậu kêu mình ở lại sao" không đợi nàng trả lời cô trực tiếp bước vào trong.
"Hả" nàng khó hiểu nhưng cũng bước theo.
Tử Hiên vừa nãy chính là không thể nào ưa thích cái kiểu thân mật của hai người kia nên lập tức đề phòng Đới Manh. Nay Đới Manh lại ở cùng với Trương Ngữ Cách nên cô nhất định phải vào canh chừng mới được vì với cái tính thoải mái của hai người kia thật sự làm cô không an tâm, lỡ mà giữa họ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao. Tiện hay không tiện gì thì cô cũng mặt kệ vào canh chừng mới là việc quan trọng trước mắt.