Chương 12
"Tako à dậy đi con. Tako! Tako!" bà Minh lúc này không ngừng lay TrươngNgữ Cách dậy.
Nàng mở mắt ra nhìn thì thấy mẹ mình rồi lại muốn nhấm mắt lại nhưng bị bà Minh lay mạnh hơn nữa.
"Có chuyện gì vậy mẹ con đang ngủ mà" nàng ngồi dậy bực dọc nói.
"Đầu năm đầu tháng không được lười biếng nếu không cả năm con sẽ biến thành bạch tuộc lười đó"
"Ai lại tin mấy cái đó chứ"
Trương Ngữ Cách lại có ý định ngã lưng xuống giường nhưng liền bị bà Minh kéo ngược lại "Không được ngủ nữa. Mau thay đồ đi mẹ ở ngoài xe đợi con" nói rồi bà bước ra ngoài.
Nàng bực bội vì bị phá giấc ngủ nhưng cũng nghe lời mẹ mình mà cầm lấy cái váy bà chuẩn bị trước để đi thay.
Trương Ngữ Cách bước ra khỏi chung cư trên người mặc chiếc váy màu trắng, tóc nàng được búi cao. Tuy đơn giản nhưng trông nàng lúc này quả thật rất xinh đẹp.
"Mẹ, mình đi đâu vậy" Ngữ Cách đóng cửa xe lại, rồi lập tức hỏi bà Minh.
"Hôm qua ba con có điện thoại nói chúng ta tới nhà ăn cơm đầu năm với họ"
Vừa nghe tới đây nàng liền có ý định mở cửa bỏ trốn nhưng bà Minh đã nhanh hơn nàng một bước khóa cửa xe lại.
"Mẹ à con không muốn tới đó" không tự mình thoát được vậy nàng đành chuyển sang làm nũng với bà như mong bà Minh sẽ thả mình ra.
Nhưng tất cả cũng đều vô dụng với bà vì bởi lẽ nó chỉ có tác dụng với Từ Tử Hiên mà thôi. Bà Minh khởi động xe và bắt đầu rời khỏi cổng chưng cư.
Một lúc sau chiếc xe dừng lại trong sân của căn biệt thự Trương gia. Căn biệt thự này tuy sang trọng nhưng thực tế thì chẳng bằng một góc biệt thự của Từ gia hay Ngô gia vì vậy nó không mang đến cho Trương Ngữ Cách cảm giác ngỡ ngàn hay mất tự nhiên lúc ở đây.
Hai người bước vào nhà. Lúc này tất cả ánh mắt của người hầu trong nhà đều đặt lên người hai mẹ con nàng nhưng có vẻ ánh mắt họ không mang mấy phần là tôn trọng mà còn mang theo vài phần soi mói, có lẽ họ cũng biết thân phận của hai người.
"Bà Trần, cô Trương mời đi theo lối này ông chủ đang đợi hai người ở bàn ăn" quản gia bước tới với nét mặt và giọng nói đầy cung kính khác hoàn toàn so với đam người hầu trẻ tuổi kia. Ông đã làm ở gần một đời người rồi nên ông biết rõ mình nên làm gì và tránh làm gì vì nếu ông cũng như đám người kia thì sau này nếu hai người được ông Trương nhận về nhà thì ai trọng ai khinh họ chắc chắn sẽ phân rõ.
Bà Minh cùng Trương Ngữ Cách theo bước quản gia. Đi vào phòng ăn ông Trương liền đi đến và nắm lấy tay Trương Ngữ Cách "Hai mẹ con đến rồi sao"
Ngữ Cách thấy tay của mình bị ông nắm lấy thì vội vã rút tay về. Thấy mình bị con gái phủ phàn từ chối thì ông Trương mới ngại ngùng rút tay về.
"Vâng chúng tôi mới tới" bà Minh bên cạnh thấy tình huống trở nên khó sử nên lập tức tiếp lời.
"À vậy ngồi vào bàn đi chúng ta cùng ăn" ông Trương lúng túng nói.
Ngồi vào bàn lúc này bà Minh và Ngữ Cách mới cảm nhận được khí lạnh từ đầu bàn bên kia phát ra. Vẻ không hài lòng hiện rõ trên khuông mặt hai người kia.
"Mọi người ăn đi" ông Trương thấy không khí càng ngày càng lạnh nên lập tức mở lời.
Nghe ông nói mọi người trên bàn đều cầm đũa và bắt đầu ăn.
"Ngữ Cách năm nay chắc học phổ thông rồi đúng không thế con học trường nào vậy" được một lúc ông Trương nói tiếp.
Thấy nàng không có dấu hiệu trả lời nên bà Minh nói thay "Tako đang học trường SNH48 đấy"
"À trường đó nổi tiếng chắc học phí đắt lắm hay để ba tăng số tiền chuyển khoản mỗi tháng cho con nha"
Trương Ngữ Cách nhíu mày định lên tiếng phản đối nhưng lại bị Trương Sở ngắt lời "Con gái của ba chẳng cần ba phải lo đâu. Cho dù ba không nuôi cô ta thì cô ta vẫn có đại gia bao nuôi đó thôi. Tha thiết gì mấy đồng tiền ít ỏi của ba chứ đúng không Trương Ngữ Cách"
"Trương Sở con nói gì vậy" ông Trương tức giận đập mạnh tay xuống bàn.
"Con nói có sai đâu chứ. Cô ta tự mình đeo bám thiếu gia của Từ thị, chắc là ngủ với người ta rồi nên mới hết lần này đến lần khác được cậu ấy ra mặt bảo vệ"
Trương Ngữ Cách đứng dậy cầm lấy tô canh trên bàn tạt thẳng vào người hắn rồi cầm lấy con dao ở gần đó, tức giận nói "tôi không nói là tôi nhịn anh thôi. Anh đừng được nước làm tới. Thử nói một lần nữa đi tôi lập tức cắt lưỡi anh"
Bà Trương lo lắng nhìn Trương Sở đang đau đớn vì bị tạt canh nóng vào người sau đó đứng lên hướng nàng mà chửi "ông nhìn đi ông đã sinh ra thứ nghiệt chủng gì. Vừa là hồ ly tinh quyến rũ đàn ông vừa là đồ lưu manh ông xem ông xem nó tạt nước canh vào người con tôi đã rồi giờ còn đòi cắt lưỡi nó đây này"
Trương Ngữ Cách vừa định đi đến chỗ bà Trương để dạy cho bà ta bài học vì dám lăng mạ nàng nhưng liền bị mẹ mình cản lại. Bà cũng biết nàng là đang định làm gì.
Tức giận bị dồn nén nàng ném mạnh con dao xuống bàn "tôi nói cho bà biết anh Trương Sở đây là đang suy bụng ta bụng người thôi đó chứ. Vì anh ta mới là người khơi mào sự việc này. Anh ta hết lăng mạ tôi là con riêng của ba anh ta trước đám đông rồi lại còn kêu cả bạn anh ta đến quấy rối tìиɧ ɖu͙© tôi và giờ lại lăng mạ tôi trước mặt mẹ tôi thêm lần nữa, vậy bà nói thử xem nếu tôi là nghiệt chủng thì anh ta là cái thá gì"
Nói rồi Ngữ Cách xoay người bước đi.
Bà Trương ngỡ ngàn nhìn Trương Ngữ Cách rời đi rồi lại nhìn Trương Sở. Bà là chưa từng nghĩ tới con trai cưng của mình sẽ làm những việc như vậy, lần này thật không biết giấu đầu vào đâu mà.
"Đồ vô liêm sỉ, mày không có lòng tự trọng à" ông Trương lập đổ cả cái bàn ăn làm chén dĩa vỡ tan nát trước sự ngỡ ngàn của mọi người rồi tức giận bỏ đi. Lần này không những chỉ riêng Trương Sở tự làm mình mất mặt mà còn không chừa mặt mũi cho ông. Ông thật không biết nói với Ngữ Cách thế nào đây.
"Tako à" ông Trương chạy tới gần gọi nàng.
"Gọi tôi là Ngữ Cách"
"Được rồi, Ngữ Cách ba thay mặc Trương Sở xin lỗi con có được không"
"Không cần đâu, ông chỉ cần dạy con trai ông cho tốt đừng để cái miệng thối của anh ta đi lung tung ô nghiểm môt trường"
"Được được được nhưng bây giờ ba có chuyện quan trọng hơn cần nói với con, con nghe ba nói có được không" ông Trương vừa nói vừa nhìn nét mặt của nàng, thấy nàng không trả lời nhưng vẫn đứng yên thì biết ông có thể nói rồi "ba muốn đón con và mẹ con về Trương gia vì 17 năm..."
Nghe tới đây nàng đột nhột ngắc lời "không cần đâu suốt 17 năm qua không có ông tôi vẫn sống tốt nên dù có thêm 10 hay 100 năm nữa cũng vậy. Vã lại người ông cần bù đấp chỉ có mẹ tôi thôi. Một người phụ nữ vì ông mà mất cả tuổi thanh xuân, vì ông mà phải tự mình nuôi con kia kìa"
Nói rồi nàng không đợi ông trả lời mà trực tiếp bước đi và rời khỏi Trương gia, không nhìn lại lấy một lần.
Ra khỏi cổng nàng bắt ngay một chiếc taxi và đi đến Từ gia. Nàng chẳng biết vì sao mình lại muốn tới đó có lẽ lý do lớn nhất đó là nàng muốn gặp Từ Tử Hiên. Sau cái ngày mà cô đưa nàng về thì cả hai đã không gặp nhau nữa vì nàng phải giúp bà Minh dọn dẹp nhà cửa để đón tết bận tối mặc tối mũi thì làm có thời gian mà gặp cô. Tối đến nàng và cô cũng chỉ nhắn tin qua lại nhưng thật sự điều này đối với cả hai là chưa đủ. Hôm nay dù chỉ mới qua mấy ngày không gặp cô thôi nhưng nàng đã nhớ cô rồi, nàng lúc này đã chịu hết nổi nàng muốn gặp cô.
Chiếc taxi dừng trước cửa Từ gia, nàng định lấy tiền ra trả thì liền nhìn thấy cô. Nàng lúc đầu còn định gọi cô lại nhưng rồi lại trốn xuồng để cô không phát hiện ra nàng.
Từ Tử Hiên một thân đồ vest đen tuy đơn giản, không hào nhoáng như lúc cô đi đến công ty hay đi xã giao nhưng cũng không kèm phần trịnh trọng. Đã vậy còn mang theo cả một bó hoa hồng trắng nữa chứ. Vậy rốt cuộc là cô đi đâu có phải hay không người cô gặp là một nữ nhân, chẳng lẽ Tử Hiên đang hẹn hò với cô ta vậy thì nàng phải làm sao đây. Nàng đột nhột ngừng dòng suy nghĩ lại khi nghe tiếng xe của cô rời cổng, nàng phải phấn chấn tinh thần lên mới được, dù Tử Hiên có hẹn hò với gái kia hay không thì cũng phải biết cô ta là ai mới có thể tranh cao thấp được.
Nghĩ vậy nàng liền bảo tài xế bám theo xe của cô. Nàng nhất định không thể chịu thua cô ta dễ dàng được.
Chiếc xe chạy đến một vùng ngoại ô tuy không cách xa thành phố là bao nhưng nếu đem ra so sánh thì hai nơi là hoàn toàn khác nhau, thành phố thì nhộn nhịp, náo nức có thể nói là không lúc nào là không ồn ào còn nời này tuy cách đó không xa nhưng lại quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến lạ thường.
Từ Tử Hiên dừng xe lại và bước ra ngoài, không quên mang theo cả bó hoa rồi đi vào trong.
Trương Ngữ Cách cũng vội vã trả tiền cho tài xế rồi rón rén đi theo sau lưng cô mà không chịu nhìn xem đây là đâu.
Đi được một đoạn Từ Tử Hiên lại dừng chân và quay lại phía sau nhưng cũng may là nàng trốn kịp. Cô khẽ cau mày, nãy giờ cô cứ có cảm giác như có người đang bám theo cô nhưng lúc quay người lại thì lại không thấy ai. Lắc đầu tự nhủ với bản thân là do cô nghĩ nhiều rồi tiếp tục bước đi.
Đi được một khoảng thì nàng lúc này mới phát hiện xung quanh đây toàn là mộ với mộ thôi. Chẳng lẽ hai người đó tính hẹn hò ở nghĩ trang sao, khẩu vị nặng vậy.
Cô dừng lại trước một phần mộ thì nàng cũng tìm một chỗ ẩn nấp để tránh bị cô phát hiện.
Từ Tử Hiên cầm lấy một bó hoa to và bắt mắt nhất trong hai bó hoa đã được đặt trước đó ở phần mộ đem vứt vào thùng rác cách đó không xa rồi đặt bó hoa của mình xuống. Cô thừa biết bó hoa đó là của ông Từ đặt ở đó nên đem vứt nó đi vì sợ mẹ mình sẽ không vui và cô nhìn nó cũng không thích.
Cầm lấy nhang và bật lửa mà chị cô đã để lại, cô thắp cho bà Từ một nén nhang rồi mới từ từ nói chuyện với bà "mẹ à, cũng lâu rồi con không đến thăm mẹ đúng không. Hôm nay là ngày dỗ của mẹ con lại đến trễ như vậy con đúng là bất hiếu nhưng mẹ đừng giận con nha vì con cũng không muốn vậy đâu. À đúng rồi mẹ à, con bây giờ là đang yêu thích một người đó cậu ấy tên là Trương Ngữ Cách. Đúng như mẹ nói tình yêu thật sự rất ngọt ngào, thật sự tình yêu chưa bao giờ khiến con có thể thờ ơ với cậu ấy được. Nhưng mà mẹ biết không con là một kẻ yếu đuối, con chẳng dám thừa nhận tình cảm của mình trước cậu ấy dù cho cậu ấy đã chủ động, vì con sợ một ngày cậu ấy biết được sự thật thì sẽ rời xa con mãi mãi, xem con như một kẻ lừa đảo. Mẹ à, mẹ nói cho con biết con phải làm sao đây"
Trương Ngữ Cách nấp sau góc cây ra sức nghe ngóng nhưng có lẽ ở xa quá nên chẳng nghe thấy được gì chỉ thấy vẻ mặt cô tràn đầy sự bi thương làm nàng không khỏi đau lòng. Nhưng não bộ vẫn tiếp tục suy luận xem người đã khuất kia là ai mà đoản mệnh chết ngay ngày đầu năm.
Đang mãi suy nghĩ đến đơ cả mặt nàng lúc này không hề biết được là cô đã thấy mình rồi. Cho đến khi Ngữ Cách ngừng suy nghĩ thì cô đã đứng trước mặt nàng rồi.
"Cậu đang làm gì ở đây vậy" có lẽ lúc này Tử Hiên đã đoán được người theo chân cô nãy giờ chính là nàng.
"À Lạc Lạc...à...happy new year" nàng đứng dậy, lúng túng trả lời. Thật là nàng cũng chẳng biết nên trả lời cô ra sao chẳng lẽ lại nói là mình bám theo cô vì nghĩ cô đang đi hẹn hò với cô gái khác rồi bám theo tới tận đây.
Tử Hiên khẽ cau mày trước câu trả lời chẳng vào đâu của Trương Ngữ Cách.
"À kia là ai vậy" đã không còn đường lui cho nàng nữa rồi nên nàng quyết định lập tức chuyển chủ đề.
"Là mẹ của mình" Từ Tử Hiên từ từ đi đến cái ghế đá gần đó và ngồi xuống.
Thấy cô ngồi xuống nàng cũng bước đến và ngồi bên cạnh "Mẹ cậu là vì sao mà mất vậy? Mình không có ý gì đâu chỉ là mình tò mò thôi nếu cậu không muốn kể cũng không sao"
"Chuyện bắt đầu từ 7 năm trước, khi đó mẹ mình phát hiện ra ba mình có tình nhân bên ngoài, vốn gia đình mình đã không hề yến ổn như bao gia đình khác lại cộng thêm sự việc lần đó khiến cho ba mẹ mình không ngày nào là không cãi nhau. Ba mình lúc ấy lại ngày một quá đáng hơn khi thường xuyên dẫn người đàn bà kia trở về nhà mặc kệ là ở đó có vợ và con ông ấy. Sau đó không lâu mẹ mình vì chịu không nổi cảnh đó nữa nên đã tự tử" cô khẽ thở ra một hơi rồi nói tiếp "Sau vụ việc lần đó ông ấy cũng bỏ người phụ nữ kia và cũng ít khi tỏ ra độc đoán với mình và chị hơn nhưng đối với mình thì điều đó chẳng có ý nghĩa gì khi ông ấy chẳng những cướp đi những thứ mình xứng đáng được nhận mà còn gián tiếp cướp đi người mẹ duy nhất của mình. Nhưng dù mình có hận có ghét ông ấy đến cở nào thì mình cũng chỉ dám tỏ thái độ với ông ấy chứ chưa bao giờ giám cự tuyệt những yêu cầu mà ông ấy đặt ra. Cậu nói thử xem mình như vậy có phải là yếu đuối, đáng khinh thường lắm không" cô cười khẩy như đang tự khinh thường lấy bản thân mình.
Tuy trước mắt nàng cô chẳng có lấy một biểu hiện nào tỏ ra là mình đang không vui nhưng nàng lại cảm nhận được điều đó. Hơi nhóm người về phía cô, nàng nhẹ nhàng để lại trên trán cô một nụ hôn như tỏ ý động viên cô đừng buồn nữa.
Sau khi rời khỏi trán của Tử Hiên nàng lấy tay của mình véo nhẹ vào hai má của cô rồi cười nói"đừng buồn nữa có mình ở đây rồi, cười với mình một cái đi, có được không"
Nghe câu nói kia của Ngữ Cách cô không nhịn được liền nở nụ cười, không phải là những cái nhếch mép thường thấy mà đó là nụ cười thật sự rất rạng rỡ, nó lại một lần nữa làm cho trái tim Ngữ Cách lỡ nhịp, làm cho nàng một lần nữa xao động khi nhìn thấy nụ cười ấy.
"Nè lúc này là cậu đang động viên mình hay là đang lợi dụng véo má mình vậy" Tử Hiên khẽ nhíu mày vì nãy giờ cũng đã lâu rồi mà không thấy nàng bỏ tay xuống.
ọt ~ ọt ~
Âm thanh được phát ra rõ mồn một từ bụng của Trương Ngữ Cách khiến cho Từ Tử Hiên không thể nhịn được nữa, cô bật cười thành tiếng "Sáng giờ cậu chưa ăn gì sao?"
"Mình có ăn một chút thôi" mặt nàng bắt đầu đỏ lên, ngượng ngùng trả lời.
"Thế còn đói à"
*Gật gật đầu*
"Vây thì đi ăn thôi, cậu muốn ăn món gì"
"Bánh bao"
Chân mày cô bất chợt nhíu lại "bánh bao"
"Nếu cậu không cho mình ăn thì mình sẽ cắn má cậu đỡ đó"
Hai tay Từ Tử Hiên bất giác ôm lấy mặt mình, nhanh chống đáp lời "Ừ thì ăn bánh bao ai nói gì đâu"
Nghe được câu trả lời Trương Ngữ Cách lập tức kéo Từ Tử Hiên đi ngay ra xe và lên đường đến chỗ bán bánh bao gần nhất.