Chương 85

Hapi chết, Tiêu Viễn Trì cũng chết, Vương Văn Thức cùng đám đồng bọn ba ngày sau đó cũng bị tử hình. Những người có tội đều đã phải chịu sự trừng phạt, có người vui, có người sợ, đương nhiên sẽ có cả người buồn.

Theo lời Hapi, những người cùng phe với cô đều đến Sở cảnh sát để đầu thú, hình phạt bọn họ nhận được nghiêm trọng nhất cũng chỉ hai năm tù. Đúng như lời Hapi nói, tương lai còn rất dài, không sợ không làm lại được.

Lăng Phi khi nghe Tiêu An Nhược nói về chuyện của Hapi, đôi mắt có chút ửng đỏ nhưng tuyệt nhiên không rơi giọt nước mắt nào. Không phải vì cậu không đau lòng, chỉ là cậu đã dự liệu được chuyện này...từ sớm rồi.

Có biết bao nhiêu lần Lăng Phi đã hết lời khuyên nhủ Hapi cùng những người khác, rằng Tiêu Viễn Trì là một người không đáng tin, ông ta sẽ không thực hiện lời hứa của mình đâu. Mỗi lần nhìn thấy những anh em của mình, lao vào nguy hiểm để tìm cho cậu chút hy vọng được sống tiếp, Lăng Phi cảm thấy rất đau lòng. Chỉ là không ngờ rằng, mọi chuyện lại đến nhanh như thế mà thôi.

Tiêu An Nhược nói nên ý nguyện mà Hapi đã giao phó cho cậu, muốn cậu giúp Lăng Phi có được khoảng thời gian vui vẻ cuối cùng. Nhưng ngược lại, Lăng Phi lại không muốn ngồi đó mà tận hưởng sự cưng chiều của người khác nữa. Cậu muốn được làm một điều gì đó có ích hơn, cậu muốn giúp đỡ nhiều người hơn và làm cho họ nhớ về cậu...bằng những điều tốt đẹp mà cậu đã làm.

Thế nhưng Tiêu An Nhược vẫn không bỏ mặc Lăng Phi được, vì những gì mà cậu đã hứa, là với một người không còn cơ hội được làm gì nữa. Tiêu An Nhược nói sẽ không phản đối việc Lăng Phi muốn làm, nhưng cậu có thể giới thiệu cho Lăng Phi một nơi để cậu ấy có thể làm điều mình muốn.

Và, Lăng Phi đồng ý!

Sau khi sắp xếp xong tang lễ cho Hapi, đến thăm anh em trong nhà giam và nói cho họ kế hoạch tiếp theo của cậu. Bọn họ đều rất vui vẻ tiếp nhận, đồng thời cũng hứa sau khi thi hành hán xong, sẽ đến tìm cậu. Không còn việc gì làm ở đây nữa, Lăng Phi mang theo tro cốt của Hapi rời khỏi tỉnh A.

Vào một ngày mùa thu, chuông cửa Trung tâm Hy vọng của Y Ân và Vương Hi Hòa reo lên. Hai người vui vẻ chào đón vị khách mới, và cũng là một thành viên trong gia đình của bọn họ.

..................

Ngày hôm sau sau khi chuyện đó xảy ra, Tiêu An Nhược trở lại trường học thì bị Lư Minh sử dụng 1001 câu chất vấn. Cậu không nhớ mình đã phải dùng bao nhiêu lời bảo đảm với Lư Minh, rằng mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, thì hắn mới chịu dừng lại.

Mọi chuyện vẫn có cái kết thúc, vẫn có cái bắt đầu, giống như Tiêu Phong và Tằng Vũ. Một tuần sau khi Tiêu Viễn Trì bị bắn chết, không một ai còn nhớ đến để mà xót thương cho ông. Nhưng mọi người đều có một chuyện để vui mừng.

Tằng Vũ đã chính thức cầu hôn với Tiêu Phong và được anh đồng ý, hai người cũng đã định xong ngày lành tháng tốt để về chung một nhà. Mà thật ra bọn họ đã về chung một nhà từ lâu rồi, chỉ là hiện tại thì có nhiều người biết hơn thôi.

Thuận theo đó, Triệu Kỳ Nhiễm vào một ngày đẹp trời cũng cho Tiêu An Nhược một kinh hỉ không nhỏ. Nhưng khác với Tằng Vũ, Triệu Kỳ Nhiễm muốn cho người khác biết Tiêu An Nhược là của anh, và hai người sẽ bắt đầu cuộc sống hạnh phúc, hẹn hò trước hôn nhân.

Mỗi một người, ai cũng đều có một sự trọn vẹn của riêng mình. Nhưng cũng có người mang theo sự nuối tiếc, về một chuyện mà bản thân không buông bỏ được. Nếu hiện tại, bất kỳ ai bước vào phòng ký túc xá của Lư Minh đều sẽ có rất nhiều sự thắc mắc trong đầu.

Tất cả mọi thứ trong phòng đều có đôi!

Đến cả chiếc khăn lau đầu bình thường của hắn cũng có một cặp, thì nói chi đến bàn chải, ghế ngồi hay đôi dép đặt ở kia. Sau nhiều lần tưởng chừng như là sự tưởng tượng của bản thân, Lư Minh càng thêm tin chắc rằng, khả năng mà hắn suy nghĩ có lẽ không phải là hoàn toàn không thể xảy ra.

Một lần kia, lúc ở trong lớp học giờ ra chơi, hắn nghe đám bạn kế bên xì xào về một đoạn video gì đó. Bên trong đoạn video đúng thật ra không thấy ai, nhưng những thứ bên trong video lại chuyển động giống như có ai ở đó. Những người khác thì nói đó chỉ là dàn dựng để có nhiều lượt xem, nhưng đối với người đã có sẵn sự tin tưởng ở đó, Lư Minh tin.

Chính vì vậy, hắn chuẩn bị mọi thứ cho người mà hắn tin đang ở cạnh mình, một ngày nào đó, hắn muốn nhìn thấy nó chuyển động.

Lư Minh không hề hay biết, Triệu Lâm Nhữ luôn đứng bên cạnh nhìn hắn làm những việc đó. Khi từ bên ngoài bước vào, lúc nào cũng nói "Tôi trở về rồi!", mặc dù bản thân đang ở một mình. Lúc ngồi ăn cơm, thì lại bâng quơ nói "Cậu ấy có thích món này không ta?", kể cả lúc đi ngủ vẫn không quên nói "Chúc ngủ ngon!" vào...không khí.

Triệu Lâm Nhữ ban đầu cảm thấy lo sợ, sợ bản thân sẽ làm gì khiến Lư Minh nghi ngờ, thậm chí là sợ hãi. Nhưng ngày qua ngày, cậu dần nhận ra, Lư Minh rất mong muốn cậu làm những việc khiến người khác sợ hãi. Không biết từ lúc nào, Triệu Lâm Nhữ ngược lại lại muốn Lư Minh công nhận sự hiện diện của cậu, có đôi khi cậu sẽ cố ý di chuyển một thứ gì đó, vì cậu muốn Lư Minh biết cậu đang ở đây. Nhưng sau đó, Triệu Lâm Nhữ lại khôi phục mọi thứ lại như cũ.

Vì Triệu Lâm Nhữ biết, cho dù Lư Minh có nhận ra sự hiện diện của cậu thì sao chứ, hai người rõ ràng là người của hai thế giới mà. Không thế trở lại nữa!

Ngày diễn ra hôn lễ của Tằng Vũ và Tiêu Phong, bạn bè, anh em của hai người đều có mặt đầy đủ. Tiêu An Nhược cũng mời đến một số bạn bè mà cậu đã làm quen được, trong đó có cả mọi người ở Trung tâm Hy vọng và người bạn mới quen không lâu – Lư Minh.

Buổi tiệc diễn ra vô cùng náo nhiệt, không ai còn nhớ đến chuyện kinh hoàng của tháng trước, mọi thứ đều trọn vẹn. Những người đến hôn lễ của Tằng Vũ ngày hôm đó đều truyền miệng nhau nói rằng, đó là một hôn lễ có an ninh nghiêm ngặt nhất mà bọn họ từng tham dự. Vì sao ư? Vì hơn 90% người có mặt bên trong buổi tiệc, đều là cảnh sát.

Triệu Kỳ Nhiễm và Tiêu An Nhược được Y Ân giới thiệu với những người trong Trung tâm, và nói với bọn họ, nếu như không có hai người này, bọn họ sẽ không có được ngày hôm nay. Làm cho Triệu Kỳ Nhiễm và Tiêu An Nhược đều bị kinh hoảng dưới sự chăm sóc của đám người ở Trung tâm.

Nhưng Tiêu An Nhược lại cứ luôn nhìn ở phía sau Y Ân và Vương Hi Hòa, vì cậu phát hiện hình như đã thiếu đi một ai đó.

Tác giả: Đọc hết chương này là đi ngủ được rồi!