Kết thúc dòng hồi tưởng, Tiêu Phong một lần đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Tiêu An Nhược.
"Em có những hồi ức rất rõ về mẹ, không thể nào bà ấy mất khi vừa sinh em ra, phải không?"
Vì đã chuẩn bị tinh thần từ trước là sẽ nói rõ mọi chuyện với Tiêu An Nhược, nên Tiêu Phong rất nhẹ nhàng tiếp nhận sự chất vấn của cậu.
"Đúng vậy! Mẹ không mất khi em vừa sinh ra. Mẹ mất vì tai nạn giao thông."
Tiêu An Nhược cũng dự đoán được đôi chút về nguyên nhân mất thật sự của Lam Tú Huệ, nhưng khi xác định được chắc chắn Tiêu An Nhược lại như lâm vào một mớ bồng bông. Trước ngày hôm nay, trong tiềm thức cậu rõ ràng không hề chứa đựng bất cứ hình ảnh nào về người phụ nữ được gọi là mẹ. Nguyên nhân là do bà đã mất khi cậu còn quá nhỏ nên cậu đinh ninh không hề có ký ức về bà.
Nhưng giờ cậu lại thật sự nghi ngờ, rõ ràng cậu có ký ức về một người phụ nữ cậu gọi là mẹ, bà đã cùng cậu chơi đùa, cùng cậu trò chuyện, cùng cậu kể chuyện. Tại sao cậu lại có những ký ức đó? Chỉ có thể là nguyên nhân bà mất từ ban đầu đã sai!
"Vậy, tại sao em không có những ký ức đó! Một chút cũng không?" Tiêu An Nhược gấp gáp từ trên giường vươn tay nắm lấy vạt áo Tiêu Phong như cầu viện, "Cậu không nhớ gì cả? Không nhớ được mẹ nữa rồi!"
"An Nhược! Em bình tĩnh lại, anh sẽ nói rõ mọi chuyện cho em nghe!" Nhận thấy sự kích động trong mắt Tiêu An Nhược, Tiêu Phong cũng gấp gáp không kém. Bác sĩ Trương nói hiện tại hệ thần kinh của Tiêu An Nhược rất kém, không thể chịu được thêm kích động tâm lý nào nữa.
Tiêu Phong đỡ Tiêu An Nhược lại giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, Tiêu An Nhược hai mắt không rồi khỏi Tiêu Phong, cho dù được Tiêu An Nhược đỡ lại gối nằm, Tiêu An Nhược từ vạt áo chuyển xuống nắm lấy ngón tay anh quyết không buông.
Một lần nữa dòng hồi ức mang anh quay lại 16 năm trước.
* * *
Hôm nay Tiêu gia có hai chuyện vui, một là sinh nhật con trai út Tiêu An Nhược – bảo bối của toàn bộ Tiêu gia, hai là cậu cả Tiêu Phong đã đạt được giải nhất phần học bổng trao đổi toàn phần với một Đại học rất nổi tiếng bên Mỹ. Chính vì như vậy Tiêu lão gia quyết định đưa cả nhà đi ăn tiệc bên ngoài.
Bên ngoài, dọc theo tất cả các con đường quốc lộ là các đoàn xe bầu cử nối nhau, loa phát thanh ầm ĩ không lúc nào yên lặng. Cuộc tranh cử thị trưởng thành phố chỉ còn bốn ngày nữa là đã có kết quả, các ứng cử viên đang gấp rút tuyên truyền, cho dù chỉ là một phiếu cũng đã trở thành quan trọng.
Bên trong xe, Tiêu phu nhận đang không ngừng vuốt ve dỗ dành Tiêu An Nhược, bị tiếng ồn bên ngoài đánh động, Tiêu ca ca cũng đang làm trò hề trước mặt em trai, một mặt thì cũng rất bất mãn với những người bên ngoài.
Phải mất một lúc lâu sau khi đoàn tranh cử đi qua, tuyến đường thông thoáng, tài xế Tiêu gia mới có thể đánh tay lái rời khỏi con đường đó thẳng tiến đến nhà hàng Blue Sky – nơi tổ chức tiệc.
Trải qua hơn ba tiếng tại Blue Sky, trong suốt bữa tiệc Tiêu lão gia đều cười không khép miệng được. Người thì khen Tiêu An Nhược dễ nhìn, sau này sẽ rất ưu tú, Tiêu Phong thì tài giỏi, tương lai Tiêu gia có người tài giữ vững. Tiêu phu nhân tay dắt Tiêu An Nhược bước đến chào hỏi mọi người, ai gặp cũng muốn nựng đứa bé này.
Khoảng 9 giờ hơn, thấy cũng đã trễ, cả nhà Tiêu gia chào mọi người rồi rời khỏi Blue Sky. Đoạn đường quay lại Tiêu gia phải băng qua một cây cầu bên trong một khu dân cư cũ, trong lúc họ không để ý khung cảnh xung quanh từ bao giờ đã trở nên đáng sợ không kém. Ánh sáng chớp tắt của đèn đường, hai bên đường những cây bạch đằng cao dai dẳng như đυ.ng phải bầu trời, nghiêng theo một chiều. Từ phía sau một chiếc xe chạy từ từ cách họ khoảng chừng một mét, từ từ tăng tốc.
Khi hai xe song song với nhau, Tiêu lão gia ngồi ở ghế phụ bất chợt nhìn sang xe bên cạnh. Khi tầm mắt ông đã đủ chứa đựng hình ảnh người ngồi bên kia, một họng súng song song chĩa về phía bên xe, Tiêu lão gia chỉ kịp hét lên "Cẩn thận!" người tài xế bên cạnh đã bị một phát súng lấy mạng.
Chiếc xe mất lái lạng lách khắp con đường, khi tới vừa lên tới đỉnh của cầu vượt chiếc xe của Tiêu lão gia cảm nhận được một lực đẩy mạnh từ phía bên cạnh, lật nhào. Tiếng khóc cùng tiếng la vang dội tứ phương, những chiếc xe thưa thớt bên dưới cậu cũng nghe được âm thanh vang dội dùng xe lại nhìn lên.
Một nửa chiếc xe Tiêu gia đã đưa ra khỏi cầu vượt, Tiêu phu nhân cố gắng bình tĩnh, đỡ lấy Tiêu Phong đang hoảng sợ ra ghế phía trước. Tiêu lão gia do ngồi ở phía trước cũng bò được ra phía ngoài, ông thấp thoáng thấy được bảng số chiếc xe phía trước, nhưng không hiểu vì sao người bên trong lại không bước ra bên ngoài, Tiêu lão gia trong tình thế này cũng không hơi sức bận tâm về nguyên nhân của mọi chuyện, xăng bên trong xe cũng bắt đầu tràn ra ngoài, mọi chuyện hết sức hỗn loạn.
Tiêu Phong được Tiêu phu nhân đỡ, Tiêu phụ từ bên ngoài nắm được tay cậu kéo ra ngoài dặn cậu đi ra phía xa chiếc xe đang lật, tất nhiên là cũng tránh xa chiếc xe kỳ lạ kia. Tiêu Phong được cha kéo ra ngoài, cậu chỉ là một đứa trẻ không tránh được hoảng loạn, nhưng tâm lý vững Tiêu Phong cố gắng ngăn chặn sự run rẩy của tứ chi chạy ra xa.
Khi đã ở một khoảng cách an toàn, Tiêu Phong nhìn lại thấy cha cậu đang khom người nắm lấy tay Tiêu An Nhược. Một tiếng cạch phá tan sự im lặng của màn đêm, cánh của của chiếc xe phía trước mở ra, một đôi giày cao gót bước xuống xe, nương theo đó là một người phụ nữ với một bộ trang phục màu đỏ, trên tay vẫn còn cầm một khẩu súng. Tiêu Phong thấy thế la hét ra hiệu cho Tiêu phụ, Tiêu mẫu bên trong xe cũng nhận ra được sự nguy hiểm.
Tiếng cộc cộc của đôi giày cao gót nhẹ nhàng tiếp cận chiếc xa của Tiêu phụ, không có chút gì là vội vàng, không có chút gì là sợ hãi, trên môi người phụ nữ nụ cười vẫn chưa bao giờ tắt.
Tiêu phụ vừa nắm được hai tay của Tiêu An Nhược thì ngọn lửa từ xăng của chiếc xe cũng bắt đầu phụt cháy.
"Mang Nhược nhi đi trước, em sẽ theo sau!" Tiêu mẫu một tay đẩy Tiêu An Nhược, miệng không ngừng kêu Tiêu phụ rồi khỏi đó.
"Làm sao một mình em có thể ra được?" Tiêu phụ tay đã bế được Tiêu An Nhược vẫn còn khóc ngất trên tay, không quan tâm người phụ nữ càng ngày càng đến gần, khom lưng nhìn Tiêu mẫu.
"Không sao, em ra được rồi, chỉ vì bế mấy đứa nhỏ thôi! Mang tụi nhỏ rời khỏi đây, em sẽ chạy một mạch ra ngoài mà! Nhanh lên!"
Nhận được ánh mắt kiên định của Tiêu mẫu, Tiêu phụ có chút chần chừ xong tiếng khóc của Tiêu An Nhược một lần nữa vang lên không cho ông thời gian suy nghĩ.
"Em nhất định phải đuổi theo cha con anh, nếu em thất hứa, Lam Tú Huệ, anh thề sẽ không bao giờ tha thứ cho em!"
"Nhất định mà!"
Tiêu phụ lập tức bế Tiêu An Nhược chạy về phía Tiêu Phong, Tiêu mẫu bên trong nhìn thấy Tiêu phụ vừa rời khỏi, bà cười nhẹ nhàng lại nhìn xuống đôi chân kẹt cứng của mình, thầm nghĩ: "Viễn Trì, đây là lần duy nhất tôi nói dối ông, ông sẽ tha thứ cho tôi chứ, Nhược nhi cùng Phong nhi nhờ ông vậy!"
Tiêu phụ sau khi đến chỗ Tiêu Phong giao Tiêu An Nhược lại cho Tiêu Phong, định người quay trở lại chỗ Tiêu mẫu. Khi ông quay người lại vừa lúc đối mặt với ánh mắt của người đàn bà khi nãy, người đàn bà bước đến chiếc xe, dường như bà ta cũng không hề cảm nhận được sự nguy hiểm khi ngọn lửa bên hông xe đã bắt đầu vươn cao, tay giơ súng chĩa thẳng về chiếc xe, nhưng mắt lại nhìn về phía ba cha con Tiêu phụ, cứ như ả ta muốn nói "Nhìn ta gϊếŧ chết người đàn bà của ngươi này, nhìn ta gϊếŧ mẹ của ngươi này!"
Tiêu An Nhược nước mắt không ngừng rơi, cậu cũng đủ cái tuổi để biết nguy hiểm là gì? Đôi mắt người phụ nữ dường như cũng không nhìn chủ đích vào Tiêu phụ mà là Tiêu An Nhược, cậu biết người bên trong chiếc xe là ai, cậu biết người bên ngoài dường như muốn làm điều gì đó gây hại đến mẹ cậu. Tiêu phụ ra sức la hét "Rốt cuộc cô là ai? Cô muốn gì ở chúng tôi? Chúng ta dường như có sự hiểu lầm? Tôi có thể thương lượng mọi chuyện với cô!"
Nhưng người phụ nữ chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, tay nhẹ nhàng cướp cò bắn liên tục về phía chiếc xe. Ngọn lửa ngày một lớn, một khắt chiếc xe phát nổ rơi xuống phía dưới đường, người phụ nữ dửng dưng như không có gì xảy ra từ từ bước ra khỏi sự hỗn loạn đó! Chỉ còn để lại là tiếng la hết kêu gọi thất thanh của Tiêu phụ, Tiêu Phong cùng Tiêu An Nhược!