Đúng như lời Tiêu Viễn Trì nói, bọn họ không có chút gì gọi là bằng chứng kết tội đối với ông trong chuyện này. Người gọi điện thông báo về những quả bom là Vương Văn Thức, người sát hại Vương Tiêu Dương, bắt cóc Y Ân, gϊếŧ chết Triệu Lâm Nhữ, nếu không phải là Vương Văn Thức trực tiếp ra tay cũng là do hắn sai người làm. Đối với Tiêu Viễn Trì đó đúng là một con tốt hoàn hảo!
Cho dù bọn họ có tìm thấy Tiêu Viễn Trì ở đây thì sao, Vương Văn Thức cũng có mặt, phía cảnh sát thật sự không thể làm gì được đối với người đàn ông này trong hiện tại.
"Đi một quãng đường xa như thế, thật ra chúng tôi chỉ muốn mời ngài Tiêu đây về Sở một chuyến! Người của tôi tìm được vài tên tử tù bên trong, ngài lại từ bên trong đi ra, thật khó xử cho hai bên nếu ngài cứ thế mà đi, phải không?" Tằng Vu đã biết trước được bọn họ sẽ không làm gì được trong lần này, nhưng trước mắt phải giữ người đàn ông này trong phạm vi của họ, nếu ông ta chạy ra nước ngoài bọn họ sẽ bó tay. Nếu lấy lý do này, bọn họ sẽ có thêm bốn mươi tám tiếng để tìm chứng cứ.
"Vậy sao?! Vậy không còn cách nào khác rồi." Tiêu Viễn Trì đương nhiên biết ý định của Tằng Vu, hắn đã đưa cho ông một vấn đề nan giải, nếu đi theo cảnh sát ông sẽ chịu sự giám sát trong bốn mươi tám tiếng tiếp theo, chuyện sau đó ai biết sẽ như thế nào, còn không hợp tác theo, thì lý do là gì chứ?
Tiêu Viễn Trì nhẹ bước thoát ly khỏi đám vệ sĩ hướng về phía cảnh sát, nhưng khi ông gần tiếp cận Tiêu Phong, Tằng Vu nhẹ nắm tay anh kéo về phía mình, thấy thế Tiêu Viễn Trì cũng theo quán tính lùi lại một bước. Quay sang nhìn Tiêu An Nhược, cậu chỉ đưa cho ông một ánh mắt tràn đầy sự thất vọng cùng cực, hai người đứng nhìn nhau như thế cho đến khi Triệu Kỳ Nhiễm lên tiếng phân bố xe đưa ông về Sở.
Tiêu Viễn Trì bước đi bỏ lại ánh mắt phía sau của hai đứa con trai, không ai để ý đôi môi ông run rẩy lẩm bẩm câu nói: "Cái giá cho việc này đúng là thật đắt!"
Toàn đội cảnh sát rút về Sở, Hi Hòa cùng Tiêu An Nhược được Tằng Vu thông báo về việc cứu Y Ân như thế nào, lập tức rẽ hướng đến bệnh viện, Triệu Kỳ Nhiễm chịu trách nhiệm về Vương Văn Thức nên cũng đi theo.
Khi được cứu ra tình trạng của Y Ân đã không ổn định, cậu đã co giật và trong lúc cấp cứu tim đã ngừng đập, khi may mà tình trạng đã ổn khi Hi Hòa đến nơi, nếu không sợ rằng sẽ có người phát điên mất. Tiêu An Nhược đứng bên ngoài phòng bệnh mà không bước vào, trong mắt của cậu chỉ còn hình ảnh Hi Hòa nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay không có kim tiêm của Y Ân, nhẹ hôn lên rồi cứ thế không buông, cứ như anh phải chắc chắn hơi ấm này sẽ không mất đi khi anh không để ý.
Nhận thấy tình huống hiện tại có thể là do cha mình gây ra, Tiêu An Nhược không còn mặt mũi nào đến gần bọn họ như lúc trước, cho dù Hi Hòa có nói bao nhiêu lời, Tiêu An Nhược chỉ đưa cho anh một ánh mắt trấn an rồi rời khỏi cửa phòng.
Đứng trước thang máy xuống tầng, Tiêu An Nhược bỗng nhiên dừng bàn tay định ấn nút thang máy lại, Triệu Kỳ Nhiễm thấy cậu có điểm bất thường nên luôn đi theo phía sau, nhìn Tiêu An Nhược chỉ đứng đó, đôi tay lơ lửng trong không khí còn không thèm buông xuống. Anh lặng lẽ bước đến song song với cậu, nhìn sang trong vòng một khắc, Triệu Kỳ Nhiễm không do dự nắm lấy cánh tay của Tiêu An Nhược đi thẳng lên tầng thượng của bệnh viện.
Cửa sân thượng vừa được mở ra, một luồng gió không báo trước "tát" thẳng vào mặt Tiêu An Nhược, đôi mắt cậu đỏ lên, theo đôi gò má từng giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống. Hai người cứ đứng đó, đôi vai Tiêu An Nhược run bần bật theo từng đợt, nước mắt cứ như tìm được đường thoát cứ thi nhau rơi xuống, cho dù cậu có dùng tay áo lau đến vành mắt trầy xước nó vẫn không nghe theo lời cậu, cứ thế...cứ thế.
Có thể là rất lâu hoặc không biết là bao lâu, Tiêu An Nhược lấy lại sự bình tĩnh cậu mới phát hiện cả hai người đã nắm tay rất lâu. Triệu Kỳ Nhiễm thấy cậu cứ nhìn xuống tay thì phát giác buông ra, dấu vết đỏ lần theo mu bàn tay của Tiêu An Nhược thể hiện Triệu Kỳ Nhiễm đã siết chặt như thế nào.
Cả hai người tìm được một chỗ thoải mái trên sân thượng và cứ ngồi đó, im lặng...
"Tôi đang tìm một người, một người tôi yêu và yêu lại tôi, người cùng tôi vui, cùng tôi buồn, cùng tôi tâm sự, cùng tôi đánh người, cùng tôi giận dỗi, cùng tôi đi đến mọi nơi..." Sau khi nói xong, Triệu Kỳ Nhiễm đưa mắt sang Tiêu An Nhược.
Trong bầu không khí im lặng vốn có, giọng nói của Triệu Kỳ Nhiễm cứ như đâm thẳng vào màng nhĩ của Tiêu An Nhược, cậu lặp lại trong đầu lời anh nói ba lần, khi nhìn sang bắt gặp ánh mắt của Triệu Kỳ Nhiễm, ngược lại cậu lại không có cảm giác gì là bối rối hay hoảng loạn, chỉ nhẹ nhàng hỏi ngược lại anh:
"Vậy mẫu người của anh như thế nào?"
"Mẫu người sao?" Triệu Kỳ Nhiễm không chút chần chừ, đáp lời: "Một người nhỏ tuổi hơn tôi một chút, thích lo chuyện bao đồng, thích nói chuyện một mình, thích xông vào nguy hiểm và người đó phải nhìn thấy những thứ mà người khác không nhìn được. Cậu có quen ai như thế không? Tôi đã đến tuổi kết hôn, nếu chậm sẽ không còn "tươi" nữa."
"Tôi có biết một người như thế!"