"Tại sao Tiêu An Nhược lại bị bắn trúng?", nguyên nhân chính là như vậy. Trong đám người vận đồ đen hôm đó, cậu đã thấy một người, đó là A Lương!
A Lương là vệ sĩ kiêm thư ký của Tiêu Viễn Trì, có lẽ là từ khi cậu hiểu chuyện A Lương đã ở bên ông ấy. Nếu hỏi ai là người hiểu ông ấy nhất, chính là anh ta. Đó là người Tiêu Viễn Trì không ngại nói ra mọi bí mật của bản thân, là cái bóng đứng phía sau Tiêu Viễn Trì, và chắc chắn là người không bao giờ phản bội ông ta. Vậy tại sao A Lương lại ở đó, vì phía sau anh ta, người đàn ông đứng ở góc khuất sau hàng vệ sĩ hôm đó, chính là Tiêu Viễn Trì.
Vì nhìn thấy hai người họ, Tiêu An Nhược đã khựng lại trong một giây, vì thế mới bị súng bắn trúng. Khi tỉnh lại, nhìn thấy Tiêu Phong bên cạnh, cậu không biết phải mở lời với anh như thế nào, nhưng sau khi bên phía Triệu Kỳ Nhiễm điều tra định vị của Tiêu Viễn Trì, một người là theo lời Tiêu Phong nói đang ở Mỹ thì đang làm cái quái gì tại bến cảng, biệt thự ngoại thành, cô nhi viện rồi đến căn nhà bị cháy chứ.
"Trước mắt anh đừng tìm đến ông ấy, tôi sợ sẽ đánh rắn động cỏ." Có lẽ đây chính là thứ mà người ta hay nói đến "đại nghĩa diệt thân" chăng?
"Được! Chúng ta xuất phát trước, tôi sẽ cho chi viện đến, sao khi chúng ta đã xác minh mọi chuyện. Cậu đừng manh động như vậy nữa."
"Tôi hiểu rồi, tôi không muốn thêm bi sắt vào bữa sáng nay đâu?" Thấy tâm trạng mọi người có hơi trùng xuống, Tiêu An Nhược đùa vui vài lời rồi tất cả cùng xuất phát, nhưng ai biết cậu đang phải chịu đựng những gì. Vì cậu vừa mới nghĩ ra được một chuyện, mà nếu nó là đúng, đó chính là con dao trực tiếp cắm vào trái tim cậu cùng Tiêu Phong.
Ba người gồm Triệu Kỳ Nhiễm, Tiêu An Nhược, Vương Hi Hòa cùng tới căn nhà khi xưa của Y Ân. Hi Hòa ngồi ở ghế sau liếc nhìn đồng hồ trên tay, trong lòng ngập tràn sự lo lắng không chủ đích.
"Bây giờ là tám giờ hơn rồi, tại sao phía Vương Văn Thức lại không có động tĩnh gì cả?" Đáng lẽ ra đã cất công sắp xếp một nước đi hoàn hảo như thế, Vương Văn Thức càng phải công tâm hơn mới phải, thế nhưng đừng nói là điện thoại, cho dù chỉ là một cái "thính" cũng không có mà thả. Điều này lại làm Hi Hòa lo lắng cho sự an toàn của Y Ân hơn bao giờ hết.
.........
Và...đúng như những gì Hi Hòa lo lắng, Y Ân đúng thật là không ổn. Triệu Kỳ Nhiễm nói đúng, ngần ấy thời gian bị Vương Văn Thức giam giữ đương nhiên cậu không thể chỉ có được vỏn vẹn một tấm bản đồ cùng vài thông tin vặt vãnh như thế. Cậu đã biết căn cứ của Vương Văn Thức, cũng như nơi ông che giấu đám người tử tù đó, chính là bên dưới căn nhà bị đốt trụi trước đó của họ.
Theo kế hoạch của cậu, khi đến đó Lý Mặc sẽ đi vào trong và lấy thiết bị kích hoạt những quả bom kia, sau đó bọn họ sẽ chuồn êm như không có chuyện gì.
Tình huống bây giờ lại là, thiết bị kích hoạt bom Lý Mặc đã lấy được, nhưng Y Ân lại đang nằm trong tay Tào Khương – một trong ba tên tử từ được cứu thoát năm xưa. Trong lúc đứng đợi Lý Mặc, Y Ân đã bị phát hiện, cậu ra hiệu cho Lý Mặc mang thiết bị rời khỏi đây, dù sao bọn chúng cũng biết thân phận của cậu, đương nhiên sẽ không dám làm gì, nhưng nếu gặp người ở phía sau, thì cậu không chắc.
Lý Mặc theo lời Y Ân, mang thiết bị đi tìm Tiêu An Nhược, hắn vừa rời khỏi căn nhà không xa thì gặp đám người Tiêu An Nhược đang đi tới, phải nói là Tiêu An Nhược nhìn thấy Lý Mặc đang che che gì đó, lạng lách trong đám cây kia. Cho đến nhìn kỹ cậu mới để ý thấy, có một công tắc gì đó nằm trên tay hắn mà theo mắt người thường có lẽ nó đang lơ lửng, vì thế Lý Mặc mới không thể đường đường chính chính đi ra được mà phải luồn lách trong đám cây hai bên đường.
Triệu Kỳ Nhiễm nhận được thiết bị kích hoạt, nhanh chóng thông báo cho Lý Đống tiến hành tháo gỡ bom. Vừa cúp điện thoại, bên phía Cao Tuấn – người được phân công đến cô nhi viện kia, gọi đến báo với anh về tình hình ở đó. Đồng thời nhắc anh nhớ đến một chuyện, địa điểm cô nhi viện chính là nơi giam giữ bọn trẻ mà Y Ân đã nhắc đến.
Khi đám người Cao Tuấn xông vào bên trong, bọn trẻ đều bị đánh thuốc mê và đang được đưa ra xe chở đến nơi khác, có lẽ phía hung thủ đã đánh hơi thấy kế hoạch bị lộ nhưng không ngờ phía cảnh sát lại nhanh như thế.
Nghe được những gì Cao Tuấn nói, Triệu Kỳ Nhiễm như cảm thấy bình minh của ngày hôm nay không ngắm cũng được, mọi chuyện lại có thể tiếp tục vận hành. Nghĩ đến những gì đã trải qua trong một đêm qua, anh còn không nghĩ rằng liệu bản thân còn có thể bình tĩnh tiếp nhận nó lần nữa hay không?
"Đoàng"
Tiếng súng từ khoảng không vang đến đánh thức những người đang yên tĩnh nơi đây, bọn họ giờ mới nhớ ra được, chướng ngại phía trước mới là thứ đáng để tâm, bên trong căn nhà đó có thể là sự kết thúc của những tấn bi kịch này, nhưng cũng có thể là cách những sai lầm chết người bắt đầu.