Vừa lúc đó Triệu Kỳ Nhiễm cũng nhận được tin nhắn của Lục Minh báo Tiêu An Nhược đã tỉnh lại. Hỏi lại mới biết, Lục Minh vì sợ tốn thời gian nên đã gửi một tin đồng loạt cho những người liên quan, còn về phương thức liên lạc với bọn họ, anh vẫn còn chờ Lục Minh giải đáp.
Nhờ ghế xe có độ dày nhất định, hơn nữa lại được bắn ở tầm xa nên viên đạn chỉ sượt qua vùng bụng Tiêu An Nhược một đoạn. Sau ca phẫu thuật kéo dài hai tiếng, Tiêu An Nhược có một giấc ngủ bình yên nhờ thuốc mê chưa tan.
Khi tỉnh dậy, trước mặt là vô vàn ánh mắt đang nhìn theo từng cử động của cậu. Có ánh mắt sắc lẹm của Tiêu Phong, ánh mắt lo lắng rối bời của Lục Minh, và ánh mắt không có gì cả của Hi Triệt nằm bên giường kế bên.
Hi Triệt cũng là sau khi tỉnh lại nghe được Lục Minh nói, mới biết mọi chuyện đã vượt tầm kiểm soát, vì tiện chăm sóc nên Lục Minh đề nghị cho hai người nằm chung một phòng bệnh, mà...cũng chính quyết định này là trong suốt thời gian Tiêu An Nhược hôn mê, Lục Minh đã bị sắc mặt của Tiêu Phong dọa mất hồn bao nhiêu lần.
"Anh à, có lẽ em vừa phát hiện được một chuyện rất đáng kinh ngạc!" Đây chính là câu nói đầu tiên của Tiêu An Nhược từ khi cậu tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, Tiêu An Nhược được "phổ cập" lại tình hình sau khi cậu bất tỉnh, nhưng cho dù Lục Minh có diễn tả mọi thứ khoa trương đến đâu, hay Tiêu Phong có bắn bao nhiêu đạn từ đôi mắt kia, Tiêu An Nhược vẫn cứ như người mất hồn. Cứ như cả linh hồn của cậu đều không còn ở đây nữa vậy.
"Vậy em có chấp nhận được chuyện đó không?" Chưa bao giờ Tiêu Phong bắt gặp Tiêu An Nhược có thái độ như thế, nhưng ở vị trí của anh, không ai thấu hiểu hơn hết tính cách của cậu. Đúng ra cậu có thể che giấu, sau khi xác nhận mọi chuyện mới nói với anh hoặc tự anh phát hiện sau đó là thuyết giảng – chất vấn. Đó mới là tính cách bình thường của Tiêu An Nhược.
Lần này cậu lại nói với anh khi chỉ vừa mới bước đầu, điều đó có thể hiểu, một là chuyện đó có liên quan tới cả anh, hai là đó là một chuyện rất "đáng kinh ngạc" như lời cậu nói. Ba là, cả hai đều đúng!
"Em không biết!"
"Vậy em có muốn nói với anh chuyện đó không?"
Nghe Tiêu Phong nói, đôi mắt Tiêu An Nhược đảo một vòng, cậu nằm trên giường bệnh, đối mặt với khung cảnh trắng xóa bên trên, sau gần mười phút, đôi môi khẽ mấp máy: "Có..."
Tiêu An Nhược lựa chọn như thế vì cậu biết, ai rồi cũng có lúc sẽ phản bội lại cậu, thậm chí là làm tổn thương đến cậu, nhưng với Tiêu Phong đó là chuyện không thể nào. Hơn ai hết, cậu biết Tiêu Phong không bao giờ làm bất cứ chuyện gì có khả năng ảnh hưởng đến lợi ích của cậu.
Kể cả chuyện chọn bạn gái thì người đó cũng phải đối xử với cậu tốt hơn với anh, chuyện anh muốn mở công ty mới cũng hỏi trước xem cậu muốn học theo chuyên ngành gì. Đó chính là cách Tiêu Phong bù đắp những khiếm khuyết tuổi thơ cho cậu, và cách anh thể hiện sự yêu thương của bản thân dành cho em trai.
"Cha...bây giờ đang ở đâu, anh có nói chuyện này cho ông ấy không?"
"Không có, ông ấy giờ này chắc vẫn còn ở Mỹ, nghe ông ấy nói đối tác bên đó có một số vấn đề không tiện đi lại, nên lần này thư ký Trần không đi nữa, ông ấy tự mình đi rồi. Chuyện này, anh cũng không có nói cho ông ấy! Em muốn anh báo với ông ấy một tiếng không?"
"Không cần đâu anh. Vậy được rồi!"
Khi cậu đang định nói rõ chuyện mà cậu phân vân với anh, bên ngoài Hi Hòa cùng Triệu Kỳ Nhiễm xông vào. Phải nói đúng hơn là Hi Hòa xông vào, Triệu Kỳ Nhiễm chạy theo ngăn lại.
Thấy Hi Hòa, Hi Triệt nhanh chóng ngồi dậy, hai anh em chỉ ngồi nói được đôi ba câu, trong khi Triệu Kỳ Nhiễm bên đây còn muốn cởϊ qυầи áo của Tiêu An Nhược đẻ xem xét vết thương nếu không có sự ngăn cản của Tiêu Phong chắc Tiêu An Nhược đã "đâu vào đó" rồi.
Hi Hòa sau một hồi xem xét vết thương cho Hi Triệt, thì quay sang hỏi Tiêu An Nhược: "An Nhược, Lý Mặc cùng Lâm Nhữ có đi theo tới không?"
"Lý Mặc thì không thấy, Lâm Nhữ thì đang đứng kế bên anh." Tiêu An Nhược nghe được câu hỏi của Hi Hòa thì đảo mắt quanh phòng bệnh, sau khi cho anh đáp án cậu lại thấy hình như có vấn đề ở đây.
"Y Ân đâu?" Y Ân là mạng của Hi Hòa, anh sẽ không bỏ cậu một mình cho dù đó là tình huống gì, hơn nữa cậu lại vừa được đưa từ trong hang ở của Vương Văn Thức ra, không có lý nào...
"Đó là lý do tôi đến tìm cậu, Y Ân trong lúc tôi không để ý đã rời khỏi, chúng tôi là rằng em ấy đi tìm Vương Văn Thức để lấy thiết bị kích hoạt bom. Nhưng điện thoại của em ấy vừa được báo là nằm ở cách đồn cảnh sát chưa đầy hai trăm mét. Tôi thật sự không có cách nào để tìm được em ấy nữa, nên muốn nhờ cậu xem Lý Mặc có theo chúng ta như lần trước không?"
Nghe Hi Hòa nói, Tiêu An Nhược lại càng thêm ngưỡng mộ con người của Y Ân. Dù thân thể yếu đuối, kể cả chỉ chạy khoảng một trăm mét cũng đã muốn chết đi sống lại, thế mà trong lúc bị bắt vẫn có thể giúp cảnh sát thu thập được manh mối quan trọng, không ngại đứng về phe đối lập với người sinh thành, bây giờ lại vì những người có lẽ không liên quan gì đến bản thân, mà đưa bản thân mình một lần nữa vào hiểm cảnh.
Nghe Hi Hòa thuật lại mọi chuyện, Tiêu An Nhược sau vài giây suy nghĩ, quay sang tìm điện thoại của mình nhưng không thấy, thì ra Tiêu Phong đang giữ, vì sợ nếu Tiêu Viễn Trì gọi anh còn có thể đối phó được lúc cậu còn ở trong phòng phẫu thuật.
Vì vết thương nằm chếch bên hông phải, Tiêu An Nhược lại thuận tay phải nên không thể giữ điện thoại dễ dàng được, nên Tiêu Phong đã đến ngồi xuống bên cạnh cậu, theo sự chỉ dẫn của cậu, chọn ra một cái tên trong danh bạ.
"Anh đưa số điện thoại này cho Kỳ Nhiễm đi."
"Nhưng đây..." Tiêu Phong thừa biết số điện thoại đó là của ai, khi nghe cậu nói thế một tia nghi hoặc hiện lên trong mắt anh.
"Công nghệ ở Sở có thể điều tra được những địa điểm mà chủ số điện thoại đã đi qua không?" Thấy Triệu Kỳ Nhiễm đã nhận được số điện thoại, Tiêu An Nhược nói ra ý định của bản thân.
"Có thể! Cậu muốn tôi điều tra sao? Vậy...tôi có thể hỏi đây là...?"
"Khi có kết quả anh có thể cho tôi biết không, tôi sẽ...cho anh biết đáp án, cả hai người..."
Triệu Kỳ Nhiễm có lẽ không biết, nhưng Tiêu Phong thì biết rất rõ, vì anh vừa nói chuyện với chủ nhân số điện thoại đó trước khi Tiêu An Nhược tỉnh lại.
Số điện thoại đó là của...