Chúng tôi đem tất cả chăn nệm đi giặt. Lúc ôm chăn ra khỏi phòng để ném vào máy giặt, tôi thấy Tông Thịnh đang đứng trước tấm gương to trong phòng tắm, áo ngủ đã cởi, để lộ thân hình thật đẹp.
Nếu chỉ nhìn sau lưng, vóc dáng đó, không ai nhận ra anh đã bị thương hay thế nào, chỉ là tôi biết, trên người anh có vô số vết thương. Cả tòa nhà đổ sập xuống, làm sao anh không có chuyện gì chứ? Nếu thật sự không có gì, thì anh sẽ không rời tôi đi lâu tới vậy.
Tôi buông đống chăn nệm trên tay, đi vào phòng tắm. Anh thấy tôi vào thì mặc đồ vào, tôi kéo tay anh, kéo anh quay người lại nhìn tôi. Chiều cao của tôi và anh, vừa vặn tôi nhìn rõ vết thương trên ngực.
Miệng vết thương đã đóng vảy bên ngoài lớp mủ, nhìn qua vẫn còn máu thịt bầy nhầy, miệng vết thương vẫn còn rỉ máu. Tôi run run đưa tay lên nhưng không dám chạm vào, sợ làm anh đau.
“Thực xin lỗi, Tông Thịnh. Khi đó...”
Anh kéo tay tôi xuống rồi mặc quần áo vào. Quần áo một màu đen, cho dù máu có thấm ra cũng không bị phát hiện.
“Anh đã nói rồi, vì đó là em, nên không cần xin lỗi anh. Khi anh quay về tìm em thì anh đã biết trên đời này chỉ có một người có thể gϊếŧ anh, chính là em, người có huyết khế với anh. Nhưng anh vẫn quay về. Thật ra, anh cũng đã tính được chúng ta sẽ có kiếp này, cũng may mắn là anh đã không chết, còn có thể nhìn thấy con mình được sinh ra.
Được rồi, em đi giặt chăn đi, anh xuống nhà nấu cơm. Giặt xong thì xuống nhà ăn. Bà chắc còn ở dưới nhà chờ đó.”
Tôi thở ra một hơi thật dài, dù cho anh không trách cứ nhưng tôi vẫn cảm thấy trong lòng vô cùng nặng nề và khó chịu, chuyện đêm đó lại hiện rõ trong đầu tôi.
Sau khi tôi cho hết chăn mền vào máy giặt, thay đồ, xuống tới đất thì Tông Thịnh đang đứng nấu cháo trong bếp, mùi rất thơm, hình như là cháo thịt nạc và trứng gà.
Bà đang ở trong phòng khách gọi điện không biết với ai, nhưng giọng rất vui vẻ nói là Tông Thịnh đã quay về. Nói một câu, cười một câu. Thấy tôi xuống thì bà nói thêm vài câu rồi cúp máy. Câu cuối cùng là: “Ưu Tuyền xuống rồi, yên tâm đi, con gái của cô cũng là cháu dâu tôi, chút nữa tôi đưa nó đi bệnh viện kiểm tra, tuyệt đối không để cho hai mẹ con nó có chuyện gì.”
Hóa ra là gọi điện với mẹ tôi, có lẽ là đã kể hết mọi chuyện sáng nay cho mẹ nghe rồi.
“Bà à, con không sao mà, không cần đi bệnh viện.”
“Thật không có việc gì? Không cần xấu hổ với bà. Ta là người từng trải, đàn ông ấy mà...”
Bà trước giờ đều ở khu mỏ, chỉ toàn là đàn ông, chẳng có được mấy người phụ nữ, nên bà nói chuyện cũng bỗ bã, thẳng thắn, quở trách đám đàn ông không biết nhẹ nhàng với phụ nữ đang có thai.
Tôi ngồi nghe đỏ mặt, đầu óc lùng bùng nói: “Máu trên giường… không phải là thế, mà là, là, là do móng tay con cào anh ấy… bà à, con thật sự không có việc gì.”
Tông Thịnh bưng cháo tới vừa đúng lúc, nếu không tôi đã xấu hổ chết mất.
Bà thì sau cùng cũng tin tôi, nhưng vẫn phải đặc biệt dặn Tông Thịnh, nói anh phải nhẫn nhẫn cái gì đó.
Lúc ăn cháo, Tông Thịnh nói chuyện công việc với bà, rất nhiều điều tôi nghe không hiểu, trước giờ cũng chẳng ai nói với tôi. Ví dụ như ngân hàng cho vay dự án Ưu Phẩm, mà giờ ông trực tiếp điều hành Ưu Phẩm, ông cũng tự mình đi tới công trường, vì ai cũng biết công trình này quan trọng với Tông Thịnh tới mức nào.
Mà bên phía khu mỏ thì nhà nước đã thu hồi và cho đấu giá lại, tiền bồi thường cũng đã giải quyết xong. Một số công nhân khu mỏ cũng đã chuyển sang công trường làm việc. Khi khu mỏ đấu thầu lần 1 đã không thành công. Một tháng nữa mới tới lượt đấu thầu thứ 2. Trong nhà đang nghĩ sẽ đưa tiền để cho chồng của cô cô đi đấu thầu, sau khi trúng thầu thì trên giấy tờ sẽ là chồng của cô, nhưng thực tế là bà điều hành.
Bà nói: “Chuyện khu mỏ không thể để cho hai đứa lo được, để cho cô mấy đứa quản đi, bà còn có chút sức để dẫn dắt nó mấy năm, sau này bà đi rồi thì nó cũng có thể tự quản lý. Hai năm nữa sẽ cổ phần hóa khu mỏ, cả cái mỏ là của ta, nó mà dám hó hé cổ phần của hai đứa thì bà cho nó chôn cùng.
Còn nếu nó vẫn đàng hoàng thì trước khi bà đi, sẽ cố gắng vun vén mọi thứ, giúp nó kiếm thêm. Mấy đứa cũng đừng nói bà sao lại chia tiền ra như vậy, bà chính là để cho mấy đứa thêm đường lui. Lỡ bên địa ốc có vấn đề, thì hai đứa cũng không cần quá lo lắng, ở nhà cũng kiếm được tiền. Chuyện này, ông bà đã quyết từ hai tháng trước.”
Hóa ra, ông bà đã dọn sẵn đường cho chúng tôi rồi, bọn họ chưa bao giờ tin rằng Tông Thịnh xảy ra chuyện, vẫn tin rằng anh chỉ rời đi một thời gian thôi.
Chiều đó, chúng tôi đi tới Ưu Phẩm, tôi đi cùng anh vì không muốn rời xa anh, trong lòng vẫn cảm thấy có chút không thật, giống như chỉ cần rời mắt thì anh sẽ lại biến mất, sẽ lại như những ngày qua. Sau đó, tôi sẽ như thức dậy khỏi cơn mê, sẽ lại mất đi anh, rồi nhận ra mình chỉ đang mơ mà thôi.
Sau đêm nguyên tiêu đó, xe của Tông Thịnh để lại công ty nên đi taxi. Khi tới nơi, chúng tôi đã thấy ông ngồi dưới tán dù ở ngoài sảnh chờ, có lẽ, ông đã nghe bà gọi báo trước nên ngồi chờ chúng tôi.
Chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi ông đã già đi rất nhiều. Còn sau lưng ông, Ưu Phẩm nhìn cũng đã khác đi rất lớn so với lần cuối tôi đến. Tuy đẩy nhanh tiến độ nhưng chất lượng tuyệt đối không thành vấn đề. Ông luôn theo sát công trình, lại thực hiện theo kết cấu công trình mà Tông Thịnh thiết kế nên sẽ không có vấn đề gì.
Chúng tôi bước tới, ông vịn ghế đứng lên, hốc mắt đã đỏ hoe. Ông mím môi, nhưng không nói nên lời.
Tông Thịnh vốn là người không thích cười với người khác, cũng không biết lựa lời, nên nhìn bộ mặt như thần băng giá kia thật khiến người khác thương tâm.
Tôi vội cười: “Ông, nắng thế này mình vào trong thôi nào.”
Tông Thịnh vẫn đeo kính đen có phản quang che đi đôi mắt đỏ rực. Anh không nói gì, chỉ đứng trên bậc thềm nhìn Sa Ân đã bị biến thành bãi đất bằng đối diện, thậm chí, còn bị đào một hố to ở giữa.
Ông không để ý tới tôi, chậm rãi đi tới bên cạnh Tông Thịnh: “Đã trở lại thì tốt rồi, trở lại thì tốt rồi. Lần này, con còn đi nữa không? Nếu muốn đi, thì nhớ nói một tiếng với ông bà.”
Tông Thịnh không tháo kính râm, cũng không dời ánh mắt, chỉ nói: “Ông, cảm ơn ông đã giúp con bảo vệ Ưu Phẩm.”
“Người một nhà nói cảm ơn cái gì đâu. Đã trở lại thì tốt rồi, trở lại thì tốt rồi.”
Cuối cùng Tông Thịnh đã rời mắt khỏi Sa Ân, đi về phía công trường. Ông cũng đi cùng anh. Tôi thì không, tôi biết nơi đó không hợp với mình.
Tôi vào trong văn phòng. Hôm nay, văn phòng vô cùng náo nhiệt, cùng lúc đang có bốn khách đang tham quan.
Tiểu Mễ đang bận bịu, không ra với tôi được. Tôi tự mình đứng ở phía trái văn phòng, vách kính, có thể nhìn thẳng ra công trường. Thiết kế vách kính này giúp khách không cần đi vào công trường vẫn có thể nhìn được quang cảnh bên trong, để thu hút khách hàng.
Tôi đứng đây có thể nhìn thấy Tông Thịnh và ông, thấy anh đi đến khu vực giữa Ưu Phẩm, nơi đó hiện đã có một cây cột rất to, bên dưới chính là nơi trước đây anh làm pháp sự thỉnh Thổ Địa về cai quản. Anh ngồi xuống xem xét cây cột rồi đi một vòng quanh công trường.
Tiểu Mễ sau cùng đã tiễn khách đi, rót cho tôi một ly nước: “Này, bạn trai về rồi nhỉ? Lão tổng ban nãy vui vẻ như trẻ con đón Tết, nói cháu của ông đã về rồi.”