Xe dừng trước căn biệt thự của chúng tôi. Bạn gái Tiểu Lục cũng gọi điện giục anh ta về.
Bốn bề yên tĩnh, tôi nghe rõ từng lời cô ta nói, trách móc hơn nửa đêm anh ta còn đi đưa đón cô gái khác. Tôi xuống xe, Tiểu Lục hạ cửa sổ, che micro lại hỏi: “Ưu Tuyền, ở một mình không sao chứ?”
“Không sao! Mau về đi. Giải thích cho bạn gái anh, nếu không được thì đưa bạn gái về ăn một bữa cơm cả nhà, giải thích chúng ta là họ hàng là được.”
Tiểu Lục gật đầu, tiếp tục nói chuyện rồi lái xe rời đi.
Tôi một mình đứng trong sân đầy đá sỏi, nhìn xe rời đi, xung quanh lại tối om, chỉ còn ngọn đèn đường ở xa xa, tim tôi bắt đầu đập loạn. Hiện, tôi chỉ có một mình, người giấy kia mang theo khí tức của tôi hiện đang làm gì? Có phải đang làm chuyện kia với Vương càn không?
Tôi không dám nghĩ nhiều, chỉ sợ nếu đêm nay thật sự Vương Càn tới tìm tôi thì sao?
Tôi lấy chìa khóa ra đi về phía nhà mình. Lúc trước, không tin ma quỷ thì có thể nói về tới nhà là đã an toàn, nhưng giờ, tôi biết rõ, nhà chưa hẳn là an toàn. Căn nhà này đã có vài lần náo loạn, những thứ phòng bị mà Tông Thịnh làm đã không còn tác dụng, mà tôi cũng chẳng còn những huyết chú trên người để hộ mệnh. Tôi chỉ còn cách nắm chặt cây trâm gỗ sét đánh dính máu Tông Thịnh mà thôi!
Vào phòng khách, mọi thứ đều bình thường nhưng tôi thần hồn nát thần tính nghĩ ra đủ thứ chuyện, chỉ nghĩ tới việc lên lầu trốn mình trong chăn.
Tôi lên lầu, tắm với tốc độ nhanh nhất có thể, rồi chui vào trong chăn.
Nếu tôi là thai phụ bình thường thì có lẽ không cần sợ, Tông Thịnh từng nói thai phụ đối với quỷ chính là sự đe dọa, mạnh còn hơn ma quỷ thông thường. Nhưng, đứa nhỏ trong bụng tôi, ba nó lại là con của quỷ, nên hơi thở chẳng khác gì ma quỷ. Chính vì thế, sẽ chẳng có ma quỷ nào sợ chúng tôi.
Tôi cũng không dám ngủ vì sợ ngủ rồi sẽ xảy ra chuyện. Cũng không dám tắt đèn, thật giống như một khi ngọn đèn tắt thì bóng đêm sẽ đưa quỷ quái lọt vào.
Tôi cứ thế, mơ màng tới hơn hai giờ mới thϊếp đi.
Tôi không biết là mình đã ngủ, hay bị quỷ dắt đi đâu.
Trong lúc tôi mơ màng nằm trên giường thì cảm thấy có một đôi tay vuốt ve cơ thể mình, hơi thở lạnh lẽo hướng dần lên, qua đùi tôi, qua eo tôi, dừng lại trên bụng tôi một chút, rồi lại tiếp tục hướng lên trên, đè lên ngực tôi. Tôi mơ hồ, muốn giãy giụa, nhưng lại không thể động đậy.
Đột nhiên, tôi bị hôn. Nụ hôn hung hăng, thậm chí có thể cảm giác được đầu lưỡi của hắn luồn vào miệng tôi, bàn tay kia vẫn vuốt ve tôi, còn dừng lại trên bụng tôi.
Không! Không thể như vậy!
Con! Con gặp nguy hiểm! Tay hắn đặt trên bụng tôi, chỉ cần hắn dùng một chút lực, đứa nhỏ này…
Tôi cố giãy giụa, phát hiện trên người không thể nào động đậy.
Thứ duy nhất có thể động đậy là lưỡi tôi đang bị cuốn lấy! Tôi cự tuyệt, tránh né, nhưng không có cách nào kháng cự được sự tiến quân thần tốc của hắn.
Ngay khi hắn thâm nhập vào giữa hai chân tôi, tôi cắn mạnh! Dường như tôi phải dùng hết sức lực của mình để làm việc này. Mùi máu tươi lan tràn trong miệng. Tôi tưởng bị đau hắn sẽ rời đi, không ngờ hắn như càng thêm hưng phấn, tiếng thở dốc vang lên bên tai tôi.
Hắn không cho phép tôi kháng cự, váy ngủ mùa hè bị kéo cao, qυầи ɭóŧ bị kéo xuống, mà đồng thời môi hắn cũng rời khỏi môi tôi.
Miệng tôi đã có thể cử động, tôi hét lên: “Buông ta ra! Không được động vào ta! Đây là con Tông Thịnh! Vương Càn! Ngươi cút cho ta!”
Mọi thứ ngừng lại. Cơ thể mang theo hơi lạnh kia rời đi. Tôi cũng không còn mơ màng nữa mà mở to mắt nhìn gã đứng lên.
Gã mặc bộ đồ rất kỳ quái, kiểu như áo choàng dài kiểu Trung Quốc, nhìn quen mắt vô cùng. Chính là bộ đồ ban nãy chúng tôi đốt.