Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 750: Kết Cục Của Lão Hai Mươi Tệ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tiểu Mễ, tôi vội giải thích: “Không phải Tông Thịnh! Cô ả nói người khác.”

Nếu người chết chính là Tông Thịnh thì ả sẽ không phải là dáng vẻ đó. Lão hai mươi tệ thật sự đã chết sao? Vậy Tông Thịnh đâu?

Tôi vội hất tay Tiểu Mễ ra: “Tiểu Mễ, chúng ta phải quay lại!”

Tiểu mễ kinh ngạc nhìn tôi: “Em bị choáng đầu à? Hiện tại quay trở về đó? ? Kia phóng viên đối với ngươi chụp, ngươi là tưởng thành danh người sao?”

“Tông Thịnh hẳn là còn ở bên trong!” m eo m u p

Tiểu Mễ do dự song vẫn kéo tôi rời đi: “Em là thai phụ, ở bên trong rất nguy hiểm, lại còn có tình địch nữa, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì. Đi thôi, bọn mình đi trước. Nếu Tông Thịnh không sao thì tự nhiên sẽ đi tìm em. Giờ chúng ta phải nhanh chóng rời đi, về nhà xem tin tức là đủ rồi.”

Tôi muốn kiên trì ở lại, nhưng Tiểu Mễ còn cương quyết hơn, đẩy tôi lên taxi, vừa lên xe thì nghe tiếng nổ to, tài xế nói: “Trời. chắc là nổ bình ga rồi.”

Tôi ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn, lại bị Tiểu Mễ dùng tay kéo đầu lại, “Đừng nhìn, nếu là tiểu lão bản thật sự bị thương, nơi đó đã có xe cứu thương đợi sẵn. Em vác bụng bầu về nhà đợi tin là được. Tài xế, lái xe đi.” Tiểu Mễ bảo xe chạy về nhà tôi và Tông Thịnh.

Xe chạy nhanh rời khỏi hiện trường. Lý trí nói với tôi rằng tiểu Mễ làm vậy là đúng, nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy thật ê ẩm, cảm thấy như muốn khóc. Tôi biết, tôi không thể khóc vào lúc này.

Xe về tới khu nhà của chúng tôi, Tiểu Mễ đã tới vài lần nên quen đường quen lối kéo tôi vào nhà. Chị ngồi cạnh tôi, nghiêm túc hỏi: “Tông Ưu Tuyền, em nói cho chị biết, em và tiểu lão bản, còn con nhỏ hồi nãy là sao? Em nói đi, tiểu lão bản bảo không cần đứa nhỏ là sao?”

“Tiểu Mễ, em xin lỗi, thật sự có những việc không thể nói với chị!” Tôi nói. Nhưng vừa nói tới đó thì nghe có tiếng nói từ trong bếp vọng ra: “Không thể nói với cô ấy thì nói với anh xem nào!”

Tôi và Tiểu Mễ kinh ngạc nhìn qua, chúng tôi vốn cho rằng không có ai trong nhà, chìa khóa thì chỉ có tôi, Tông Thịnh và ông bà có, vậy Ngưu Lực Phàm đang ngồi trong bếp là sao nhỉ?

Ngưu Lực Phàm đi về chỗ chúng tôi, ngồi bên cạnh rồi hỏi: “Em và Tông Thịnh hôm nay đi đâu? Tiểu thư đây là Tiểu Mễ phải không, đồng nghiệp của Ưu Tuyền nhỉ? Cảm ơn cô hôm nay đã đưa Ưu Toàn về bình an, kế tiếp cứ để tôi lo là được.”

Tiểu Mễ ngồi thẳng, liếc nhìn Ngưu Lực Phàm: “Cái gì mà giao cho anh? Anh có phải người nhà của cô ấy đâu, nhiều lắm thì là bạn cô ấy như tôi mà thôi. Tôi phải ở đây đó. Tôi không thể để cho anh làm tổn hại gì tới ƯU Tuyền.”

Ngưu Lực Phàm ưỡn ngực: “Cô ngực to, đừng có chen vào, để tôi vớ iTông ưU Tuyền nói chuyện!”

“Ngươi!” Tiểu Mễ định nói tiếp thì tôi đã kéo chị ấy: “Tiểu Mễ, Tiểu Mễ, hôm nay, cảm ơn chị. Có lẽ chị không biết lý do hôm nay chị có mặt ở chỗ đó, có thể giúp em, ở bên em, tương đương với việc chị đã cứu em một mạng, em thật sự cảm ơn chị. Nhưng, có những việc rất nguy hiểm, em không muốn chị bị dính vào... người vừa xinh đẹp vừa vô tội như chị lại bị cuốn vào. Chị... mà Mặc Phi chẳng phải còn đang ở khu đó phát tờ rơi cho chị sao? Anh ấy không biết có phát vào khu vực bị nổ không? Tiềm lực cổ của chị kìa!” Me om u p

Tôi vừa dứt lời Tiểu Mễ giật mình đứng dậy, vừa gọi điện vừa đi ra ngoài: “Giao cho ngươi, giao cho ngươi. Tôi đi tìm bạn trai tôi đã. Trời ạ, đừng có chuyện gì nha, nếu không thành ra tôi hại anh ấy mất.”

Tiểu Mễ gọi điện rồi rời đi. Ngưu Lực Phàm lên tiếng: “Đúng là con nhóc vô nhân tính, tưởng là quan tâm em thật chứ, mới nghe bạn trai có thể xảy ra chuyện, lập tức đi rồi.”

“Này, đừng nói linh tinh, là do cô ấy thấy anh không làm gì tổn thương em đó chứ!”

Ngưu Lực Phàm xụ mặt, ngồi cách tôi khoảng hơn 1 m, nhìn thẳng tôi: “Làm sao biết anh sẽ không làm tổn thương em?”

"Chẳng phải cô ấy ở trong văn phòng từng thấy chúng ta bên nhau rất nhiều lần sao? Mà anh vào bằng cách nào? Em nhớ anh đâu có chìa khóa ở đây đâu?”

Ngưu Lực Phàm chỉ cửa sổ sát đất: “Loại biệt thự này thực dễ dàng xâm nhập. Hơn nữa, anh từng thấy lúc bảo vệ chơi với chó, chỉnh chỉnh xíu cái cửa sổ là vào được. Chỉ cần gia chủ không báo án bị trộm gì đó, căn bản là sẽ không có ai kiểm tra video.”

Tôi thở dài, sau này nếu tôi sinh con chắc chắn là sẽ ở đây rồi, phải kêu Tông Thịnh gắn hệ thống chống trộm này nọ thôi.

Ngưu Lực Phàm vẫn nhìn tôi, hỏi: “Em với Tông Thịnh đi làm gì? Cậu ta hiện tại đâu? Anh có chút việc, cần hỏi!”

“À thì, anh ấy, sinh tử còn chưa biết sao! Giờ em cũng chỉ có thể nói thế.”

“Cậu ta cùng... ba anh, à thầy bói hai mươi tệ ở cùng nhau sao?” Hắn hỏi. Tôi nhất thời không biết phải đáp thế nào. Chuyện này thật sự là chúng tôi cố ý gạt hắn, hơn nữa, là chúng tôi xuống tay với ba hắn. Nếu cách đây nửa năm thì tôi hoàn toàn không nghĩ tới mình có thể thản nhiên làm chuyện như vậy. Nhưng giờ tôi lại không hề cản Tông thịnh, thậm chí, còn giúp Tông Thịnh hoàn thành chuyện này. Người ta nói quỷ thai tàn nhẫn độc ác, tôi hiện tại cũng đã bắt đầu trở nên nhẫn tâm đi.

Ngưu Lực Phàm nhìn tôi không nói gì, sau đó dựa vào sô pha, >< ngẩng đầu lên thở hắt ra, rồi mới nói : “Hơn một giờ trước, anh nhận được điện thoại của Tông Thịnh. Nhưng cậu ta lại chẳng nói gì trong điện thoại, chỉ có âm thanh truyền tới. Tiếng rất nhỏ, còn có tiếng nhạc vẳng tới. Nghe cậu ta n ói: ‘ông không có khả năng trùng kiếnđại cục ở Sa Ân, lúc bố trận năm đó đã đem toàn bộ quy hoạch phong thuỷ thành phố trong suốt 60 năm bài bố ở bên trong. Ông cho dù có năng lực đem trận bài trí lại, thì cũng không thể thay đổi quy hoạch của toàn thành phố như năm xưa. Kết cục lại, ông vẫn là thua. Tuy nhiên ông là bại bởi chính cha ruột của mình, nên cũng sẽ không bị mất mặt. ’ đại khái chính là ý này đi.

Sau đó có một giọng khá lạ nói: ‘ ta sẽ không thua! Ta đã chuẩn bị sẵn sàng. Các ngươi mới là trở ngại lớn nhất của ta, chỉ cần các ngươi chết hết, mọi chuyện sẽ suôn sẻ thôi. Mày vốn là một đứa không nên có mặt trên đời này, lẽ ra mày đã chết rồi, đó mới là con đường của mày.’ người nói những lời này, với thái độ và ngữ khí này, cộng với nội dung, có lẽ người đứng cùng Tông Thịnh lúc đó chính là ba anh.”

Tôi thật không nghĩ tới lúc đó Tông Thịnh lại chủ động gọi cho Ngưu Lực Phàm.

Ngưu Lực Phàm nhìn tôi như thể muốn kiểm chứng, như thể đáp án đã rõ ràng như vậy, để anh coi em sẽ nói thế nào?!

Tôi im lặng nhìn lại.

Hắn dừng một lúc rồi nói tiếp, “Một lúc sau nghe Tông Thịnh nói: ‘vì cái trận đó mà ngươi lâm vào si mê. Tham hận giận si đều là ma tính, lão tiên sinh, ngươi đã đi lên con đường không thể quay đầu lại. Theo như tôi tìm hiểu, sau khi ông giả chết, vì muốn khiến những oan hồn kia giúp mình nên đã tìm cách giữ rất nhiều hồn phách ở lại nhân gian. Giống như Hạ Lan Lan chẳng hạn, cho dù cô ta điên loạn, nhưng rõ ràng ngươi có khả năng gọi hồn cô ta về, nhưng vì Hạ lan Lan không muốn giúp ngươi hại Ưu Tuyền mà ngươi lại để một hồn phách nhập vào cơ thể cô ta, ngươi làm như vậy, so với gϊếŧ Hạ Lan Lan có gì khác nhau? Ngươi gϊếŧ người, ngươi đã gϊếŧ người. Ít nhất, ta tuy là quỷ thai, nhưng đời này chưa từng gϊếŧ bất cứ ai. Lão tiên sinh, ngươi đã gϊếŧ người!’”

Ba anh giống như vô cùng phẫn nộ hét to: ‘ta không có!’ Sau đó, tiếng lại bé lại, ‘nó vốn đã điên rồi, có muốn chết cũng không chết được.’

Tông Thịnh lại hỏi: ‘vậy có bao giờ ngươi hối hận vì đã giả chết bỏ rơi vợ con không?’ Đây chính là câu hỏi mà anh đã hỏi tối qua.”

Ngưu Lực Phàm có chút kích động.

“Tới đây, anh biết người đang nói chuyện với Tông thịnh chính là ba anh! Lúc nghe thấy thế, anh hỏi to là Tông Thịnh đang ở đâu? có lẽ, anh nói lớn tiếng quá mà bên kia im lặng nên có thể nghe thấy, tiếp đó nghe ba anh nói: ‘Mày đang gọi cho ai?’ Tông Thịnh nói cho ông ấy biết, là đang gọi cho anh. Tiếp đó, nghe thấy tiếng ồn, rồi tiếng ba anh nói ‘anh cũng chỉ là một đứa trẻ không nên ra đời, rằng anh và mẹ anh chính là cục đá cản đường ông ấy, nếu không có chúng tôi, người tiếp nhận thế trận sau khi ông nội anh mất sẽ là ông ấy chứ không phải Lão Bắc. Nếu vậy, sẽ không phát sinh lắm chuyện như hiện giờ. hóa ra, trong lòng ba anh, anh cũng chỉ là một đứa con không nên sinh ra mà thôi.

Tông Thịnh hỏi ông ta: ‘Lúc trước ngươi từng nói khi nhìn thấy trận kia thì cảm thấy không tốt, ngươi từng cản cha mình cơ mà?’

Ba anh đáp: ‘Nói thế thôi, nếu không thì làm sao chúng mày tin tao, giúp tao xử lý Thẩm Gia. Nếu thế trận ở Thẩm gia không hủy thì làm sao trận của tao có thể khống chế toàn thành phố? Bao nhiêu chuyện, tao làm sao làm hết, phải tìm người để lợi dụng chứ?! Ví dụ như mày, như Tông ƯuTuyền, còn thằng con ngu xuẩn của tao nữa.’

Anh chưa bao giờ biết tới ba anh rời đi như thế nào. Khi bé anh cũng không tiếp xúc nhiều với ba, anh chưa từng nghĩ tới... ông, lại có thể có dã tâm lớn tới vậy. Toàn thành phố ư? Ông ta mất trí rồi.

Tông Thịnh lại nói: ‘dù cho bị ngươi lợi dụng, ngươi cũng vẫn sẽ là kẻ thất bại. Bởi vì ngươi không có bản lĩnh. Ngươi ngay cả ta mà đấu không lại, sao có thể đánh bại Lão Bắc? sao có thể phá hủy Thẩm gia? Dù cho ngươi có gϊếŧ người, cũng đấu không lại ta! Ta đang suy xét, xử lý ngươi, hay giao cho cảnh sát? ’

Ba anh nói, ‘Tao gϊếŧ mày trước.’

Tông Thịnh nói, ‘ đừng quên, ta là quỷ thai, ta không dễ dàng chết như vậy. Trừ phi là chết trong những tình huống bất thường. Ngươi có thể gϊếŧ hết mọi người ở đây, cũng gϊếŧ không được ta. ’
« Chương TrướcChương Tiếp »