Chương 50: Hơi thở sát gần nhau

Lại là một đêm bão tuyết kinh khủng.

Lớp tuyết nặng nề đọng trên những cành khô làm chúng bị cong, thỉnh thoảng có người đạp lên lại tạo ra âm thanh giòn giã.

Vệ bá xách đèn l*иg, khoác áo choàng thật dày, nhìn ánh vàng ấm áp ở khung cửa sổ, trong đó có mấy bóng người bị ánh nến kéo dài.

Ông định đạp lên bậc thang, bước lên hành lang dài.

Khi ông sắp bước lên bậc thang, chợt nghe giọng nói lạnh lùng của hắn truyền từ trong ra:

"Tối nay không cần thêm than."

Đây là giọng nói của Vệ Uẩn.

Vệ bá dừng một chút, vội vàng đáp lại, "Vâng."

Nhưng ông cẩn thận ngẩng đầu nhìn ánh nến sau cửa sổ, vốn muốn hỏi một câu liên quan tới biểu tiểu thư, nhưng lúc này cũng không dám nhiều lời.

Vị biểu tiểu thư này luôn bỗng nhiên xuất hiện, lại bỗng nhiên biến mất như vậy.

Những ngày qua, trong đầu của Vệ bá từ đầu đến cuối chỉ có một nghi vấn.

Chỉ thấy mỗi lần biểu tiểu thư xuất hiện thì nhất định ở bên cạnh đại nhân, ông lại bắt đầu suy đoán lung tung.

Chẳng lẽ thật ra trong thư phòng đại nhân có một mật thất... Chuyên dùng để kim ốc tàng kiều?

Chẳng lẽ biểu tiểu thư đã ở quen "kim phòng", cho nên mới không ở lại căn phòng ông đã sắp xếp cho nàng?

Lúc Vệ bá xách đèn l*иg đi về, kéo chặt áo choàng trên người, đột nhiên cảm giác bản thân như vừa phát hiện chuyện gì lớn lao.

Mà giờ phút này trong thư phòng, Vệ Uẩn và Thịnh Nguyệt Kỳ đứng chung một chỗ, trước mặt bọn họ là nữ tử bị nhốt bởi một tấm lưới, tay chân nàng ta đều bị cột vào sau ghế, khuyên tai giọt nước đong đưa theo động tác giãy giụa của nàng ta.

Mà Vệ Kính... Vẫn bị ánh sáng xanh dính lên cánh cửa.

"... Xin lỗi Xuân tỷ." Thịnh Nguyệt Kỳ nhìn nữ nhân đang tức giận trừng mắt với hắn, sờ mũi cười khan.

Nói thật là hắn còn rất chột dạ chuyện này.

Dẫu sao thì hai bên cũng không thể đắc tội.

Nàng ta tên là Mạnh Lê Xuân.

Sau khi hồn của Thịnh Nguyệt Kỳ xuyên tới đây, lúc đó thân thể này đang sáu tuổi, đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Mạnh Lê Xuân.

Trong trí nhớ của hắn, đây tuyệt đối là một cô gái xinh đẹp lạnh lùng.

Nhưng tính cách và gương mặt của nàng ta không hợp nhau, đây là cảm giác đầu tiên nàng ta tạo cho người khác.

"Thịnh, Nguyệt, Kỳ!"

Cách tấm lưới rách, Mạnh Lê Xuân trừng mắt với thiếu niên thắt bím tóc nhỏ trước mặt.

Cái lưới này coi như là bảo vật của Thịnh gia.

Mặc dù bình thường không có ích lợi gì, nhưng cũng không thể xem thường.

Nghe nói từng là vật của tiên nhân, tuy không bắt được cá, không bắt được người phàm, nhìn như một tấm lưới vô dụng, nhưng lại bắt được thần tiên.

Nhưng đối với Mạnh Lê Xuân mà nói, cái lưới này cùng lắm chỉ có thể chống đỡ thời gian một chung trà.

"Đại nhân..."

Thịnh Nguyệt Kỳ nghiêng đầu muốn nói gì đó, nhìn thấy Vệ Uẩn rút thanh kiếm ra khỏi vỏ kiếm Vệ Kính, còn đang dính trên cửa, ôm trong tay.

Lúc thân kiếm bị rút ra khỏi vỏ kiếm thì phát ra âm thanh, cùng với đốm lửa nhỏ bé.

Thịnh Nguyệt Kỳ vội hỏi, "Đại nhân muốn làm gì?"

Hắn vừa dứt lời thì thấy Vệ Uẩn đã nhắm thẳng mũi kiếm vào Mạnh Lê Xuân đang bị nhốt trong lưới, thanh kiếm cách chóp mũi nàng ta không quá nửa tấc.

Vệ Uẩn không nói gì, chỉ dời lưỡi kiếm xuống, lưỡi kiếm cực mỏng dính vào cổ của Mạnh Lê Xuân, xúc cảm lạnh lẽo làm nàng ta không tự chủ run lên.

Mấy trăm năm qua, nàng ta chưa bao giờ bị người khác dùng kiếm kề cổ.

Nhưng Mạnh Lê Xuân không hề sợ hãi, chỉ bình tĩnh nhìn Vệ Uẩn, giống như đang cẩn thận quan sát một lỗi hệ thống luôn bị nàng ta coi là nguy hiểm.

"Vệ Uẩn."

Nàng ta bỗng nhiên mở miệng, chuẩn xác gọi ra tên hắn.

"Ngươi muốn gϊếŧ ta?"

Ánh mắt Vệ Uẩn nhìn nàng ta đặc biệt âm trầm, hắn không nói gì.

"Ngươi không gϊếŧ được ta."

Mạnh Lê Xuân mỉm cười, lúc nói chuyện, son môi còn dính vào cái lưới, nàng ta cảm thấy trong miệng có mùi cá kỳ lạ, nét mặt có chút quái dị.

"Giống như ngươi, không gϊếŧ được ta?"

Mũi kiếm của Vệ Uẩn lại dò xét, đặt ngay cổ họng nàng ta, chỉ cần đi về trước nữa là được đâm rách da thịt nàng ta.

Hắn bình tĩnh nói một câu như vậy, nhất thời như một cục đá rơi xuống nước, kích động nhiều gợn sóng.

Mạnh Lê Xuân nhìn hắn theo phản xạ, vẻ mặt kinh ngạc.

Sao hắn biết?

"Cho nên ngươi mới cột mạng ta vào người khác, đúng không?"

Vệ Uẩn khẽ mở môi mỏng, lúc nhìn nữ nhân tên Mạnh Lê Xuân, mi mắt hắn như ngưng băng tuyết, còn mang theo lệ khí.

Hắn hỏi, "Nhưng tại sao là nàng ấy?"

Lúc đó, mũi kiếm của thanh trường kiếm đã rạch vào cổ nàng ta, để lại một vết máu.

"Đại nhân, Xuân tỷ, tỷ ấy..."

"Im miệng."

Thịnh Nguyệt Kỳ đang muốn nói gì đó, lại bị Vệ Uẩn trực tiếp cắt ngang.

Mà giờ phút này, Mạnh Lê Xuân cuối cùng phục hồi tinh thần sau khi sợ hãi, nàng ta lại bình tĩnh nhìn Vệ Uẩn một hồi lâu, bỗng nhiên mỉm cười.

Cụp mắt, nàng ta nói, "Vệ Uẩn, ngươi thật sự rất thông minh."

Mạnh Lê Xuân đột nhiên nhận ra nàng ta đã coi thường vị Quốc sư trẻ tuổi này.

"Xuân tỷ, rốt cuộc tại sao tỷ phải gϊếŧ đại nhân?"

Về chuyện này, Thịnh Nguyệt Kỳ nghĩ mãi cũng không tìm được lời giải.

Vệ Uẩn cũng không phải là người xuyên không phạm lỗi gì, nói cho cùng, hắn chẳng qua chỉ là một người phàm mà thôi, nhưng sao Mạnh Lê Xuân luôn muốn gϊếŧ hắn?

"Nếu vì Đồng Bội mà nói, lý do này cũng quá gượng gạo rồi?" Thịnh Nguyệt Kỳ nhíu mày.

Dường như hai chữ "Đồng Bội" làm Mạnh Lê Xuân xúc động nhớ lại chuyện gì đó, nàng ta còn muốn đưa chân đạp Thịnh Nguyệt Kỳ, "Đều tại ranh con ngươi!"

Dĩ nhiên, nàng ta không đạp được Thịnh Nguyệt Kỳ.

Nói thật thì Thịnh Nguyệt Kỳ quá biết cách ẩn nấp, bản thân hắn cũng sẽ làm vài món đồ kỳ lạ, cũng biết cách liên tục che giấu hành tung của chính hắn, cho nên nhiều năm như vậy, Mạnh Lê Xuân vẫn không tìm được hắn.

Mà đêm nay, nàng ta gặp Thịnh Nguyệt Kỳ ở chỗ này cũng là chuyện hết sức bất ngờ.

Người giảo hoạt như vậy, ban đầu nàng ta không nên vì lòng trắc ẩn nhất thời mà giữ lại tính mạng của hắn.

Nàng ta đang muốn mắng vài câu, nhưng mũi kiếm của Vệ Uẩn lại đi về trước, tạo ra một vết máu, nàng ta nhất thời chau mày, không dám cử động.

Tuy Mạnh Lê Xuân bất tử, nhưng cũng sẽ chảy máu, tất nhiên cũng sợ đau.

"Vệ Uẩn, có phải từ lúc sinh ra người đã có thể nhìn thấy thứ mà người khác không thấy?"

Nàng ta bỗng nhiên mở miệng.

Lời này vừa ra, bất kể là Vệ Kính trên cánh cửa hay là Thịnh Nguyệt Kỳ đứng bên cạnh Vệ Uẩn cũng không hẹn mà cùng dừng ánh mắt ở Vệ Uẩn.

Vệ Uẩn cũng không thèm để ý ánh mắt kinh dị của bọn họ, chỉ nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt.

Như hắn đoán,

Quả nhiên nàng ta biết chuyện này.

"Những cảnh tượng mà ngươi thấy được gọi là ảo ảnh, nhưng thật ra chúng đều là thật, đó là hình ảnh của một thế giới khác."

"Những thứ này, ngươi cũng đã biết rồi, đúng không?"

Đến lúc này, Mạnh Lê Xuân cũng không muốn che giấu gì nữa.

"Đó là một thế giới hoàn toàn khác với nơi này, khác với và Đại Chu, tiến trình xã hội nơi đó nhanh hơn nơi này mấy trăm năm."

" Giữa hai thời không thỉnh thoảng sẽ liên kết với nhau, vì vậy sẽ tạo ra khe hở thời không, mà bức màn sáng ngươi nhìn thấy chính là hình ảnh phản chiếu của thời không kia. Loại hình ảnh này, người bình thường sẽ không nhìn thấy, ngay cả người xuyên không cũng không thể."

Mạnh Lê Xuân nhìn hắn, "Nhưng ngươi lại có thể."

"Vệ Uẩn, ngươi nghĩ xem, đây là vì sao?"

Nói cho cùng vẫn là hậu quả của việc nàng ta khăng khăng tự làm theo ý mình.

Mạnh Lê Xuân từng là một người xuyên không.

Đó gần như là chuyện của 900 năm về trước.

Lúc nàng ta xuyên không, thời không cũng chỉ có một, mà thế giới, cũng chỉ có duy nhất một thế giới.

Mà nàng ta vốn đến từ thế giới tương lai.

Đó là thời đại khoa học kỹ thuật đã phát triển đến một tầm cao mới, trí tuệ nhân tạo đã trở thành thứ không thể tách rời.

Nàng ta từ một thời đại như vậy xuyên không về cổ đại hơn sáu ngàn năm trước.

Đó là nền văn hiến có lịch sử đặc biệt lâu đời.

Là quá khứ mà bao nhiêu người không biết đến.

Ở nơi đó, nàng ta phạm vào tội lớn nghịch chuyển thời không, khiến cho tuyến thời không hỗn loạn.

Vì vậy mà một thế giới hoàn chỉnh, bắt đầu từ mốc thời gian đó, chia thành hai thời không.

Một thời không có tiến trình xã hội thụt lùi mấy trăm năm, một thời không khác có tiến trình xã hội bị mất khống chế nên nhanh chóng phát triển.

Mà thế giới tương lai của nàng ta, cũng bởi vì hành động của nàng ta mà tạo thành hiệu ứng cánh bướm, sau đó biến mất.

Nàng ta là tội nhân bị thần linh trừng phạt.

Cuộc đời này không già không chết, là một người tồn tại trong khe hở giữa hai thời không được gọi là thời không thứ ba, coi như là người giám sát chấp vá tuyến đường thời không.

Một đôi mắt thường nhìn thấy sinh tử của hai thời không, nhưng quanh đi quẩn lại vĩnh viễn không nhìn thấy điểm cuối của sinh mệnh mình.

Mà Vệ Uẩn,

Kiếp trước cơ thể hắn vừa lúc ở trung tâm nơi thời không chia cắt.

Khi một thời không phân thành hai thời không khác nhau, thì từ trường của hai thời không sẽ hoàn toàn khác nhau.

Mà bởi vì lúc ấy Vệ Uẩn ở nơi thời không xảy ra chia cắt, vừa lúc ở trung tâm nơi đó, cho nên trên người hắn có hai loại từ trường.

Cho dù hôm nay hắn là người của thời không này, nhưng theo tuổi tác tăng trưởng, từ trường thuộc về một thời không khác trên người hắn sẽ càng hiện rõ.

Đến lúc đó, hắn có thể qua lại giữa hai thời không.

Trở thành người xuyên không không bị ràng buộc.

Đây là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.

Nếu hắn nắm giữ một món đồ tân tiến của một thời không khác thì sẽ khó đảm bảo hắn không lợi dụng món đồ đó để làm thời không xảy ra hỗn loạn thêm lần nữa.

Phàm là những thứ có thể ảnh hưởng sâu sắc sâu đến lịch sử thì đều là thứ mà nàng ta phải ngăn cản.

Mà loại tồn tại đặc thù như Vệ Uẩn, đối với hai thời không mà nói giống như là một quả bom.

Hắn là một người yêu quyền lực như thế, có lẽ cũng vì để nắm giữ được nhiều quyền lực hơn mà tạo ra chuyện nguy hại đến trật tự thời không, mà Mạnh Lê Xuân nhất định phải ngăn chặn việc này.

Nhưng ban đầu nàng ta cũng không định gϊếŧ hắn.

Dẫu sao đây là sai lầm lớn nàng ta xúc động phạm phải lúc cận kề tuyệt cảnh, thật ra hắn cũng bởi vì nàng ta mà bị kéo theo.

Cho dù Mạnh Lê Xuân khi đó cũng không biết mọi hành vi của nàng ta sẽ làm một thế giới chia thành hai thời không khác nhau, cũng tự tay nàng ta làm cho nơi từng là quê hương của mình biến mất đi...

Nàng ta vĩnh viễn không thể tự tha thứ bản thân, càng không thể giải thoát khỏi đau khổ dông dài này.

Chẳng qua là càng về sau, khi biết Đồng Bội của mình rơi vào tay Vệ Uẩn, nàng ta biết tất nhiên hắn sẽ phát hiện ra chỗ thần bí của Đồng Bội, cũng sẽ thật sự nhìn thấy thế giới khác với Đại Chu.

Đối với Mạnh Lê Xuân mà nói, đây là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.

Cho nên nàng ta quyết định gϊếŧ Vệ Uẩn.

Nhưng lúc này, Vệ Uẩn đã có địa vị không thấp ở Đại Chu, hắn vẫn là một nét bút trong lịch sử sóng gió của Đại Chu, mà hai loại từ trường trên người hắn cũng là nguyên nhân chủ yếu làm nàng ta không có cách nào gϊếŧ hắn.

Cho nên Mạnh Lê Xuân mới quyết định sử dụng phương pháp cột mạng để diệt trừ Vệ Uẩn.

Phượng Vĩ Lân và Đồng Bội vốn là một thể, cột mạng vào nhau cũng căn cứ mối liên hệ của hai vật, cho nên trời xui đất khiến làm Tạ Đào có Phượng Vĩ Lân, trở thành con cờ tốt nhất.

Tạ Đào đảm nhiệm vai trò cầu nối.

Trước đó Mạnh Lê Xuân cũng chưa từng nghĩ tới sẽ lấy mạng Tạ Đào.

Nếu như không phải kế hoạch lúc trước thất bại, nếu như không phải bên Vệ Uẩn có động thái khác thường, Mạnh Lê Xuân cũng sẽ không hạ quyết tâm gϊếŧ Tạ Đào.

Đó là một cô gái vô tội.

Mạnh Lê Xuân luôn biết rõ.

Cho nên Mạnh Lê Xuân vẫn không thuyết phục được mình gϊếŧ Tạ Đào.

"Nhưng Xuân tỷ, chẳng lẽ đại nhân không vô tội sao? Tại sao tỷ phải ra tay với hắn chứ?"

Nghe xong những lời của Mạnh Lê Xuân, Thịnh Nguyệt Kỳ trầm mặc một lúc, đột nhiên hỏi.

Mạnh Lê Xuân nhắm hai mắt, thở thật dài.

Cuối cùng, nàng ta chỉ nói, "Đây không phải chuyện ta có thể quyết định."

"Đây là chỉ thị thời không thứ ba hạ xuống."

"Vậy nếu đại nhân vĩnh viễn không vi phạm trật tự thời không, thời không thứ ba các tỷ còn muốn gϊếŧ hắn sao?"

Thịnh Nguyệt Kỳ lại hỏi.

Mạnh Lê Xuân lắc đầu, "Cái này ta cũng không biết."

Vệ Uẩn đứng im, gần như không thể mở miệng nói chuyện.

Dường như suy nghĩ kỹ càng những gì Mạnh Lê Xuân nói một lần nữa, lúc hắn ngẩng đầu, kiếm đang kề trên cổ Mạnh Lê Xuân vẫn lóe lên ánh sáng sắc lạnh.

"Ngươi muốn gϊếŧ ta, đây đối với ngươi mà nói cũng không phải chuyện dễ."

Hắn bỗng nhiên mở miệng, giọng nói lạnh lùng.

Mạnh Lê Xuân nghe xong cũng không hiểu ý của hắn.

"Nhưng nếu ta cố ý, ngươi cũng không thể lần nào cũng tới kịp thời như vậy."

Hắn tiện tay cầm bản vẽ đã xếp ngay ngắn trong tay Vệ Kính đang dính trên cửa, nói một như vậy.

Đây là một câu không chút che giấu uy hϊếp.

Mạnh Lê Xuân nghe xong, quả nhiên thay đổi sắc mặt.

"Vệ Uẩn!"

Vệ Uẩn nhếch khóe môi, đôi mắt đào hoa nhìn như đa tình, nhưng thật ra hờ hững, tăng thêm vẻ châm chọc, chợt cười khẩy, "Cho nên Mạnh Lê Xuân, ngươi tốt nhất an phận chút."

"Ngươi muốn gϊếŧ ta, cứ quang minh chính đại tới là được, "

Hắn thu lại nụ cười, lông mày tăng thêm lệ khí, "Nhưng đừng kéo Tạ Đào vào."

Lúc hắn nói những lời này, tốc độ hơi chậm, giọng nói nhẹ nhàng, không còn ép người khác không thở nổi như ban nãy.

Cũng vào giờ phút này, cổ tay hắn xoay chuyển đưa mũi kiếm về trước, trực tiếp cắt vỡ mạch máu ở cổ nàng ta, lưu lại một vết máu sâu, sâu đến mức có thể nhìn thấy da thịt mở ra, máu tươi lập tức túa ra, dính lên quần áo của nàng ta, nhuộm đỏ một mảng.

Mà thanh trường kiếm dính máu trong tay hắn vẫn chĩa xuống đất, lưỡi kiếm có máu nhỏ xuống, trên đất có một chút máu bị văng tung tóe.

Chỉ thấy sắc mặt Mạnh Lê Xuân tái nhợt vì cơn đau ở cổ, nàng ta nhíu chặt chân mày, từ đầu đến cuối Vệ Uẩn lạnh lùng nhìn nàng ta, một lúc sau, hắn nhìn thấy vết thương ở cổ nàng ta từ từ khép lại, mới nói, "Tuy ngươi không chết, nhưng không phải không đau."

"Mạnh Lê Xuân, nếu ngươi còn dám ra tay với Tạ Đào, đến lúc đó nếu ngươi không gϊếŧ được ta, vậy ta sẽ như hôm nay trói ngươi ở đây, từng đao lăng trì ngươi."

Từng câu từng chữ, để lộ sự lạnh lẽo thấu xương.

Lúc này, sau lưng Mạnh Lê Xuân đã ướt đẫm, đối mặt với một người phàm như vậy, mà nàng ta lại không kìm được bắt đầu sợ hãi trong lòng.

Đây rõ ràng chỉ là một người phàm.

Nhưng nàng ta lại bị ánh mắt hắn, lời nói của hắn dọa cho khϊếp sợ.

Mạnh Lê Xuân nhất thời đờ người, không nói được câu nào.

Thời gian uống cạn một chung trà rất nhanh đã đến, nữ nhân vốn bị trói trên ghế trong cái lưới hóa thành ánh sáng xanh đen, biến mất trong nháy mắt.

Tựa như mọi thứ vừa rồi chưa từng xảy ra.

Nhưng vết máu vẫn còn dính trên thanh trường kiếm lẳng lặng nằm dưới đất.

Cuối cùng Vệ Kính cũng rơi khỏi cánh cửa, nằm trên đất một lúc, thân thể mới dần dần có sức lực.

Một đêm này, tất cả mây mù bao phủ trước mắt Vệ Uẩn dần dần tan biến trong khoảnh khắc này.

Hắn rốt cuộc hiểu rõ ý đồ của nữ nhân thần bí tên Mạnh Lê Xuân.

Cuối cùng hắn cũng biết tại sao sau khi thay đổi triều đại, hai thời không phát triển theo hai hướng hoàn toàn khác nhau.

Bởi vì bọn họ vốn là người của hai thời không khác nhau sau khi triều đại thay đổi.

Sau khi triều đại thay đổi, tiến trình phát triển của hai thời không như hai nhánh sông khác nhau, lao nhanh vạn dặm, không bao giờ giao nhau.

Gần như ngồi cả đêm trong thư,

Cuối cùng, trong âm thanh chuyển động của la bàn hoàng đạo, hắn mới hoàn hồn.

Bức màn sáng hiện lên từ Đồng Bội, gương mặt trắng nõn sáng ngời của cô nương xuất hiện, lúc nàng nhìn hắn, đôi mắt luôn có ánh sáng.

"Vệ Uẩn, anh có quầng thâm!"

Tạ Đào nhìn vết xanh nhàn nhạt dưới mắt anh.

Sau đó, cô nhìn khung cảnh sau lưng anh, "Có phải anh ở thư phòng không? Anh lại không ngủ sao?"

Sợi dây đàn căng chặt trong đầu cả đêm dường như được thả lỏng trong khoảnh khắc nhìn thấy nàng.

Dường như do bị ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ chiếu vào nên đôi mắt âm u của hắn ấm áp hơn, đầu vai hắn có vầng sáng vàng nhạt, lúc ngồi đó, cho dù hai hàng chân mày đã thấm mệt, nhưng vẫn đẹp như tranh vẽ so với biết bao quang cảnh trong sân.

"Vệ Uẩn, sao anh không ngủ?"

Tạ Đào tức giận đập bàn, "Hoàng đế chỗ các anh lại bắt anh làm thêm giờ hả? Không cho tiền làm thêm còn bắt anh mệt như vậy?"

"Anh đừng thành thật như vậy mãi, anh ăn gian được không? Cần ngủ thì phải ngủ, dù sao ông ta cũng đâu có trông chừng anh..."

Tạ Đào lại phát huy bản tính lải nhải.

"Anh cứ thức đêm như vậy không được đâu, nếu anh thức đêm bị bệnh thì làm thế nào đây? Mắt anh đẹp thế mà, cũng không thể thức đêm mãi được!"

Sau đó, cô còn chỉ vào mái tóc dài đen của anh, cố ý nói, "Còn nữa, thức đêm sẽ rụng tóc, anh nhìn xem tóc anh tốt như vậy, nếu sau này rụng hết, thành đầu hói..."

Nói được một nửa, cô bỗng nhiên không nói nữa.

Bởi vì cô cảm thấy bản thân thật không có cách nào tưởng tượng nếu Vệ Uẩn hói đầu... Sẽ là dáng vẻ như thế nào?

Chắc, chắc cũng là một người hói rất đẹp trai?

Tạ Đào không tưởng tượng được.

Cũng không dám tưởng tượng...

"..."

Vệ Uẩn đột nhiên cảm thấy phát quan trên đầu hình như hơi chặt.

"Được rồi, anh mau châm hương đi, em muốn qua đó!"

Cô dứt khoát không nói nữa, vội vàng thúc giục anh, "Anh mau lên đi!"

Vệ Uẩn bất đắc dĩ thở dài, nhưng đáy mắt ít nhiều gì hiện ra ý cười, hắn lấy túi gấm chứa phấn vàng ra, đổ một ít vào lư trầm, dùng diêm châm lửa như thường lệ.

Khói đặc dần, bóng nàng từ từ hiện rõ trong làn sương khi dày đặc khi nhàn nhạt.

Khoảnh khắc Tạ Đào nhìn thấy Vệ Uẩn, đôi mắt cong lại, như do dự một lúc, giang hai tay ôm eo hắn.

Vệ Uẩn rõ ràng cảm nhận được, không biết bắt đầu từ lúc nào, cô gái này dường như càng ngày càng to gan.

Nàng đặc biệt thích gần gũi hắn.

Mặc dù sống lưng Vệ Uẩn khó tránh khỏi cứng đờ,

Nhưng hắn không có cách nào phủ nhận dường như nội tâm hắn cũng không bài xích nàng gần gũi như vậy, mơ hồ còn có chút vui mừng.

Nhưng hắn tuyệt đối không biểu hiện ra ngoài.

Hắn tuyệt đối không cho phép bản thân lộ ra nửa điểm sơ hở.

Vì vậy vẻ mặt hắn càng thêm bình thản hơn.

"Anh nói rồi, hôm nay sẽ dẫn em đi ra ngoài chơi, đúng không?" Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, mắt hạnh sáng ngời, đó là thứ được gọi là mong chờ.

"Ừ." Vệ Uẩn nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Có lẽ vì một đêm chưa ngủ, giọng nói của hắn hơi khàn, chân mày từ đầu đến cuối nhuộm vẻ mệt mỏi.

Huyệt Thái dương cũng hơi đau.

Ước chừng đêm qua ngồi cạnh cửa sổ thổi gió cả đêm, lúc này hơi nhức đầu.

Tạ Đào vốn mỉm cười, nhưng nàng nhìn hắn nhắm mắt đưa tay đè vào huyệt Thái dương, mím môi, bỗng nhiên kéo ống tay áo của hắn.

Vệ Uẩn mở mắt nhìn nàng, "Sao thế?"

Giọng vẫn hơi khàn.

"Chúng ta không đi nữa." Nàng nói.

"Vì sao?" Vệ Uẩn nghi hoặc nhìn nàng.

Tạ Đào nắm ngọc bội hắn đeo bên hông, có chút chán nản nói, "Anh quá mệt, vẫn nên ngủ một giấc đi."

Ân cần trong lời nói của nàng làm ánh mắt Vệ Uẩn nhu hòa hơn, hắn lắc đầu, đưa tay sờ đầu nàng, "Chuyện đã đồng ý với nàng, tất nhiên ta phải làm được."

Nhưng Tạ Đào rất kiên trì.

Nàng kéo ống tay áo Vệ Uẩn, kéo hắn ngồi trước bàn trong gian phòng phía trong.

Vệ Uẩn còn chưa kịp mở miệng, đã có một đôi tay mềm mại nhẹ nhàng xoa huyệt Thái dương của hắn.

Hắn nhất thời ngơ ngẩn.

Nàng cũng không nói gì, đứng sau lưng hắn, day huyệt Thái dương cho hắn.

Rõ ràng than trong phòng đã tắt, nhưng Vệ Uẩn cảm thấy hơi ấm còn dư lại, chặt chẽ kín mít theo ngón tay nàng, từng chút một chạy vào tim hắn.

"Anh ở đó ngủ một lúc đi."

Day huyệt Thái dương cho hắn xong, tay của Tạ Đào đã ê ẩm, xoa cổ tay một lúc, chỉ vào cái ghế dài bên cạnh, nói với hắn.

Trong khoảnh khắc yên tĩnh như thế này, Vệ Uẩn gần như sắp ngủ thϊếp đi.

Nhưng nghe thấy giọng nói của nàng hắn lại mở mắt.

Vệ Uẩn gần như chưa bao giờ thuận theo người khác như vậy, nhưng giờ phút này trước mặt Tạ Đào, hắn giống như cẩn thận cất kỹ tất cả gai nhọn, để lại dè đặt và ôn nhu như nước.

Khi hắn nằm xuống ghế, Tạ Đào lấy áo choàng bên cạnh bình phong trùm lên người hắn.

Sau đó ngồi xổm ở đó, dùng đôi tay chống cằm, nhìn hắn cười, "Anh mau ngủ đi."

Vệ Uẩn nhìn nàng đang vui vẻ được một lúc mới nhắm hai mắt.

Tạ Đào đứng dậy, đóng lại cửa sổ đang mở một nửa, ngồi trước bàn, tìm sách luyện tập giải đề trong balo đem theo.

Trong phòng nhất thời yên tĩnh không tiếng động, dường như bầu không khí còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt của phấn vàng.

Nhưng không lâu sau, đôi mắt của Tạ Đào không kìm được nhìn Vệ Uẩn nằm trên ghế.

Nàng bỗng nhiên gác bút trong tay, tận lực thả nhẹ bước chân đi tới cạnh ghế, ngồi xổm xuống, chống tay lên mặt nhìn hắn.

Bởi vì nhắm mắt, hàng lông mi đen được bày ra giống như hai cây quạt nhỏ.

Mà gương mặt hắn bất kể nhìn bao nhiêu lần đi nữa cũng làm người ta phải cảm thán.

Nàng bỗng đưa tay, nhẹ nhàng cài hai đóa hoa vừa bẻ từ nhánh hoa lay ơn trắng lên mái tóc hắn.

Nàng che miệng, không dám cười thành tiếng.

Nhưng khi nàng nhìn đôi môi đỏ của hắn, chớp mắt một cái, lông mi run run.

Ánh nắng ban mai tràn ngoài cửa sổ.

Bông tuyết bay loạn xạ, rơi đầy mảnh sân nằm sâu trong căn nhà.

Trong phòng mờ tối.

Tạ Đào cụp mắt, nhìn hắn rất lâu.

Là vì đóng cửa sổ sao? Nên không có gió thổi khiến đầu óc nàng tỉnh táo hơn.

Bằng không,

Bằng không... Sao nàng bỗng nhiên muốn hôn hắn?

Ý nghĩ nguy hiểm biết bao.

Giống như có gì đó dụ dỗ làm nàng cúi đầu, từ từ, từng chút một đến gần hắn.

Còn thiếu nửa tấc.

Hơi thở nàng gần như giao nhau với hơi thở của hắn.