"Thật là đáng yêu."
Khóe miệng của Vương Tu cười càng ngày càng cao.
"Càng ngày càng thích."
Vốn dĩ đã thích không chịu được, giờ lại càng thích.
Ông Trời đối xử rất tốt, trả lại Hứa Hạc cho hắn, thật ra hắn sống lại sớm hơn Hứa Hạc hai năm, hai năm qua vốn có thể có vô số cơ hội tiếp cận Hứa Hạc nhưng hắn không.
Tại sao?
Vì thiếu một chút cảm giác.
Hứa Hạc chưa sống lại giống như lúc cậu chưa quen hắn, không giống với lúc hắn giam cầm cậu.
Không phải là Hứa Hạc đã cùng hắn trải qua thăng trầm và đủ thứ thất bại, điều hắn thích chính là Hứa Hạc chấp nhận tỏ tình của hắn trước mặt mọi người.
Chính Hứa Hạc cũng là người đã bảo vệ hắn khi hắn bị ức hϊếp.
"Chủ nhân, Trương Nam Sinh gọi!"
Trợ lý thứ hai chiếm màn hình nhỏ, có giọng nói và chữ viết.
Trợ lý thứ hai là một loại quản gia máy tính, hay chính xác hơn là trí thông minh nhân tạo.
Nó có thể nhận dạng ngôn ngữ, nhận dạng hình ảnh, xử lý ngôn ngữ tự nhiên và các hệ thống chuyên gia.
Thứ này cực kỳ phức tạp, không phải do hắn tự nghiên cứu, nó được gắn kết nhiều thành phần dựa trên nhiều kiến
thức đã biết.
Kiếp trước cũng có một cái, gọi là số một, kiếp này gọi là số hai.
Số hai tuy không bằng số một nhưng cũng rất hiểu chuyện.
"Chủ nhân, Trương Nam Sinh đang thúc giục ngài, mau trả lời điện thoại!" Số hai lại nhắc nhở.
Vương Tu trượt nút trả lời trên điện thoại.
Giọng nói của Trương Nam Sinh phát ra "Nói là mời khách nhưng hai người đã đi đâu?"
Vương Tu: "......"
Chuyện này hắn hoàn toàn quên mất.
"Cái thằng coi trọng tìиɧ ɖu͙© và khinh thường bạn bè, thật không dám tin tưởng mày trong tương lai."
Vương Tu: "... Hiện tại các cậu đang ở đâu?"
"Mày muốn qua à?" Giọng điệu của Trương Nam Sinh kinh ngạc.
"Không, tôi tính tổng giá rồi đưa tiền cho cậu."
Trương Nam Sinh: "......"
Quả nhiên một người đàn ông sau khi yêu thì không đáng tin cậy.
"Quên đi, lần sau nhớ mời lại."
"Được." Vương Tiếu đồng ý không chút do dự, cúp điện thoại.
Trương Nam Sinh: "......"
Đang định để điện thoại di động xuống, đột nhiên hắn gọi tới, Trương Nam Sinh vội vàng kết nối, "Sao vậy? Mày đổi ý?"
"Không." giọng điệu Vương Tu rất nghiêm túc, " Đã muộn như vậy, đừng quấy rầy Hứa Hạc, em ấy đã ngủ rồi. "
Trương Nam Sinh: "......"
Vương Tu sau khi nói xong liền cúp máy, kéo cameras ra phía bên phải chiếu vào Hứa Hạc, làm như vậy hắn vừa có thể ngắm cậu vừa làm việc.
Hứa Hạc là một liều thuốc tốt, mạnh hơn cả cà phê và trà, vừa nhìn đã cảm thấy toàn thân chấn động, có thể khiến hắn tỉnh cả ngày không cần ngủ.