Chương 2

Xin chào tất cả mọi người, ta đã trở lại.

Trước không nên hỏi ta có vỗ tay cho hắn hay không, cảm ơn.

Ta hiện tại có chút loạn, cần phải tháo gỡ trước.

Ta thu dọn đồ đạc xong một đường đi nhanh về nhà, cũng chỉ mất mấy phút.

Vội vàng xông vào nhà nhìn, hắn đang ngồi xếp bằng chơi trò chơi điện tử trên TV, thấy ta mở cừa vào còn rất kinh ngạc hỏi ta sao bảo bối hôm nay trở về sớm vậy.

Thật sao, một tin nhắn của ngươi đủ làm ta xoắn xuýt cả một buổi sáng, ngươi thì ngược lại ở nhà nhàn nhã chơi trò chơi.

Khoan hãy nói, trò chơi này nhìn cũng khá vui, ta liền ngồi xuống chơi cùng với hắn.

Chơi xong hắn tắt TV, vẻ mặt nghiêm túc nhìn ta chuẩn bị nói chuyện, ta vừa nhìn thấy liền không muốn nghe a, vạn nhất là muốn chia tay đâu.

Không được, chia tay cũng phải đánh thêm một phát nữa rồi nói.

Sau đó là chuyện không thích hợp với thiếu nhi.

Cả một buổi chiều, thắt lưng cũng không thể duỗi được nữa.

Chỉ có thể nằm lỳ trên giường đối mặt với hắn, hắn còn hỏi ta sao hôm nay em lại chủ động vậy, khiến ta mất hết hăng hái, rất khó chịu.

Ta kêu hắn anh nói đi, nói cái gì em cũng đều có thể tiếp thu.

Hắn trầm mặc, kéo ta lên ôm vào ngực, trịnh trọng mở miệng: Hôm nay anh đã trao đổi với các trưởng bối và đã đưa ra quyết định.

Ta có chút mơ hồ nghĩ đó là chuyện gì à, còn phải trao đổi với trưởng bối, trưởng bối của anh có biết anh không ăn tỏi không?

Nhưng vẫn tôn trọng hắn, gật đầu bảo hắn tiếp tục.

Kết quả hắn lại bắt đầu bày tỏ, nói cái gì mà nhận định ta, chỉ yêu một mình ta, ta cũng có chút mông lung, như vậy, chẳng lẽ là cầu hôn sao? Không cầu hôn không phải người a!

Oa, ngẫm lại có chút kích động.

Ta đáp ứng.

Nhưng mà không có.

Hắn nghiêm túc nói tiếp, thực ra, anh không phải là người.

Đúng, không sai, hắn nói hắn không phải là người.

A.

Hắn nói anh là huyết tộc.

Là cái loại quỷ hút máu đó.

Ừ, vậy cũng có thể giải thích được vì sao hắn không ăn tỏi.

Cũng có thể giải thích được vì sao hắn mất hứng khi đi ra ngoài vào ban ngày.

Cái rắm!!!

Ta nhìn qua giống như đứa ngốc sao!!!

Con mẹ nó ngươi đùa ta à?

Cả một buổi sáng ngươi suy nghĩ được một lý do ngốc như vậy đến lừa ta???

Ta còn vì thế mà rối rắm cho tới trưa, buổi chiều ngược lại không có lãng phí.

Không đúng.

Đây không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là bạn trai vì muốn trốn tránh khỏi tỏi mà ngốc như vậy, không biết còn có thể cứu chữa sao các vị bằng hữu?

Tuy đầu óc hắn có chút không tốt, nhưng ta vẫn rất thương hắn, không muốn chia tay.

A các ngươi hỏi sau đó xảy ra chuyện gì à?

Ta nghe xong liền trực tiếp đá hắn xuống giường.

Ta đây rất nóng tính.

Ta kêu hắn anh cút ra khỏi phòng bình tĩnh lại rồi hãy tới tìm em, ta vuốt ve điện thoại một lúc.

Chỉ có điều hắn cũng muốn ta bình tĩnh lại, trước khi đi còn tự cho là săn sóc mà nói em cứ từ từ suy nghĩ, có chuyện gì cứ kêu anh.

Nếu như hắn không trần như nhộng khi nói với ta như vậy.

Nội tâm của ta không chút gợn sóng, buổi sáng có phải ta nói muốn đánh bể đầu hắn phải không nhỉ? Ta hiện tại vẫn nghĩ như vậy.

******

Đại khái là quá mệt mỏi, chơi chơi điện thoại di động sau đó ngủ thϊếp đi, ngủ một giấc tỉnh lại trời đã tối.

Kinh khủng nhất là cái gì.

Kinh khủng nhất là khi tỉnh dậy thấy bạn trai ngồi ở mép giường, a đương nhiên là đã mặc quần áo tử tế, vẻ mặt không rõ mà cầm điện thoại di động nhìn gì đó.

Điện thoại của ta.

Nhìn bài viết ta đăng lên nhờ giúp đỡ.

Ha hả ha hả.

Ta suy nghĩ nhanh chóng, ta cũng không nói gì đặc biệt đi, ngoại trừ câu đập bể đầu hắn, ách, nói ba lần.

Ta đương nhiên cây ngay không sợ chết đứng giật lại điện thoại, còn chất vấn tại sao anh lại tiến vào.

Siêu cấp hùng hồn. jpg

Hắn ngược lại không nói gì, thở dài, giải thích với ta là khi anh tiến vào muốn kêu em ăn cơm lại thấy được màn hình điện thoại vẫn còn sáng, muốn tắt cho em.

Ừ, không thể bắt bẻ.

Ta không thể làm gì khác nói cho hắn biết em lười động, nên hắn đi lấy cơm tối.

Có chút lo lắng, trên đó ta không có chửi bới gì hắn đi?

Ừ, tiếp tục cây ngay không sợ chết đứng.

- ----------------

Ta mới vừa tắt điện thoại, bạn trai đã bưng mâm nhỏ vào.

Có chút chột dạ cất điện thoại dưới gối.

Ta có chút sợ hãi.

Còn chưa sợ hãi xong, hắn rút một con dao ở trên mâm, dao trái cây.

Làm cái gì vậy?!

Ta rụt lại vào chăn, hoảng sợ hỏi hắn, chẳng lẽ anh muốn gϊếŧ người diệt khẩu!

A, nhưng ta cũng không thấy cái gì không nên thấy a? Bởi vì tỏi sao???

Bạn trai nhìn ta, lại thở dài, đặt con dao lên tay hắn.

Ta thấy hắn muốn tự mình hại mình, nhanh chóng bật ra khỏi chăn nhào qua muốn đè hắn lại, nhưng đã chậm.

Thấy một vết thương thật sâu trên bàn tay trắng noãn của hắn, máu bắt đầu chảy ra.

Cùng chảy ra còn có nước mắt ta.

Oa, đau chết luôn, ách sai, đau lòng muốn chết!

Ta sợ nhất là tình cảnh này!

Hắn vừa thấy ta khóc liền vội vàng ném dao dùng tay khác ôm lấy ta, một bên dỗ ta một bên đưa tay cho ta nhìn.

Ta một chút cũng không muốn xem, nhưng hắn cứ giơ tay lên trước mặt ta, ta chỉ có thể mở mắt nhìn một mảnh máu thịt be bét... A?

Máu thịt be bét đâu?

Sao chỉ có máu?

Ta lật tới lật lui bàn tay hắn, trên lòng bàn tay chỉ có một vết hồng rồi nhanh chóng biến mất.

Sao lại thế này?!

Bạn trai có chút bất đắc dĩ giải thích với ta bởi vì em luôn không tin anh, anh không thể làm gì khác ngoài dùng loại phương thức đơn giản thô bạo này nói cho em biết.

Tốt, ta hiện tại tin.

Cùng thu hoạch được ra giường và tấm thảm dính đầy máu, còn có mặt mũi đầy nước mắt.

Ta tức giận dùng gối đập hắn, anh bị tâm thần hả! Có chuyện không phải nên nói sao! Làm gì lại tự mình hại mình hả! Cắt một dao liền khép lại nhanh là giỏi lắm a! Đau không! Em con mẹ nó đau lòng chết đi được a!

Kết quả hắn nghe xong không chút xấu hổ còn cao hứng hôn ta, nói hôn em sẽ không còn đau.

Bệnh tâm thần!

Chỉ là cuối cùng vẫn là hôn, ta cần an ủi trái tim nhỏ bé của mình.

Những chiếc răng nanh nhỏ có thể thu phóng dễ dàng, đột nhiên cảm thấy thật là đáng yêu là sao!

Sau đó hắn ôm ta đút ta ăn cơm, cơm tối cư nhiên là cháo, ta có chút tức giận nhéo tay hắn, a? Người vừa mới đau lòng là ai? Dù sao cũng không phải là ta.

À, nếu như bỏ qua tấm ra giường và thảm bị dính máu, tình cảnh vẫn rất là ấm áp.

Ăn xong ta chợt nhớ tới, hỏi hắn có phải mấy anh vì không thể phơi nắng nên chỉ có thể rời nhà vào buổi tối đúng không.

Biểu tình của hắn hơi chút vi diệu gật đầu, rất nghiêm túc mà nói cho ta biết, ban ngày đi ra ngoài sẽ bị đen da.

Sẽ bị đen da.

Đen da.

A.

Ra là vậy a.

Ha ha.

Sau đó ta đá hắn ra khỏi cửa, cùng với ra giường và thảm.

Thế giới rốt cuộc thanh tĩnh, ta sẽ đặt gà ăn, lại suy nghĩ, ài, vẫn là miễn cưỡng ăn vị thì là đi.