- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đoản Văn
- Bạn Trai Kén Ăn Không Muốn Ăn Tỏi Phải Làm Sao Đây
- Chương 1
Bạn Trai Kén Ăn Không Muốn Ăn Tỏi Phải Làm Sao Đây
Chương 1
Do là theo lời kể của thụ, nên mấy câu nói mình sẽ in nghiêng cho dễ nhìn cùng thay đổi xưng hô.
- --------------------------------
[Edit] Bằng hữu kén ăn không ăn tỏi phải làm sao đây
Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư
Văn án:
Đúng vậy, làm sao bây giờ.
Ngôi thứ nhất chủ thụ, đoản văn, có chút kỳ huyễn, cùng hành văn không có logic, liền vui vẻ ha hả.
Như tiêu đề, tối hôm nay mua hai chậu tôm càng xanh, mười ba loại gia vị và tỏi, hí, ngẫm lại lại đói, bữa tối hôm nay hay ăn gà đi, gà sốt tỏi, tức chết hắn.
A không đúng, trở lại tôm càng xanh. Ta thích lột một con lại ăn một con, lột hai con mười ba loại gia vị, lại lột hai con vị tỏi, cảm thấy vô cùng hạnh phúc a.
Kết quả hàng này, ừ, kêu là bạn trai ta đi, từ trong phòng đi ra thấy ta bóc tôm liền thuận tay lấy một con bỏ vào miệng, ta đang định lườm muốn lên án hắn, kết quả hắn hoảng sợ che miệng nhìn ta, cọ cọ cọ liền chạy vào WC, sau năm phút mới ra ngoài.
Hắn vẫn che miệng, nếu như ta không nhìn lầm, trong mắt còn hàm chứa nước mắt, chỉ trích ta: Em cư nhiên ăn tỏi!!!
A, thời gian kết giao trước đó sao không phát hiện ra người này nhiều trò như vậy chứ, nhất định là gương mặt hắn mê hoặc ta, ừ.
Ta không biết nói gì nhìn hắn, ăn thêm một con tôm.
Ta nghiêm túc nói cho hắn biết: Tỏi ăn rất tốt a? Không nên kén ăn, ngoan.
Không nghĩ tới hắn càng thêm đau đớn mà nói: Trong ba ngày em không được hôn anh! Xong lại lắc đầu, nói quên đi, một ngày thôi.
Trẻ con không nghe lời phải làm sao bây giờ? Hơn phân nữa là do nuông chiều, đánh một trận là tốt.
Nhưng đây là bạn trai ta nha, vạn nhất đánh hư hắn, hạnh phúc nửa đời sao của ta có còn cần hay không.
Sao đây, ngươi nói vậy làm sao bây giờ?
Ta có thể làm sao, đương nhiên là tha thứ cho hắn a.
Chỉ có điều đêm hôm đó ta vẫn là đánh răng đè hắn lên giường hôn, hắc hắc.
- -------------------
Ngày hôm sau, sau khi rời giường ta cũng đã quên chuyện hôm qua, kết quả trước khi ta đi hắn lại kéo ta lại, nghĩa chánh ngôn từ mà nói với ta anh không ăn tỏi, một chút cũng không thích ăn.
Được rồi.
Ta hỏi hắn có phải anh bị dị ứng với tỏi hay không, hắn ấp úng mà trả lời nói coi là vậy đi.
Nghĩ ta sẽ tin sao???
Ta cũng nghiêm túc nói cho hắn biết, kiêng ăn không phải chuyện lớn gì, nhưng anh lại nói dối em, anh cứ suy nghĩ thật kỹ, đợi buổi tối em trở về rồi nói tiếp, muah.
Sau đó hắn mang vẻ mặt ngưng trọng tiễn ta ra cửa.
Thực ra là ta dọa hắn, ai mà không có mấy lời nói dối chứ? Ta thường nói với hắn gì mà anh là người đẹp trai nhất mà em từng thấy, anh là người giỏi nhất v.v, ta không nói ra ai biết được? Hi hi.
- ---------------------
Kết quả khi ta buồn ngủ ngồi trông cửa hàng, hắn gửi cho ta một tin nhắn, nói buổi tối có chuyện rất quan trọng muốn nói với ta.
Ta lập tức tỉnh ngủ.
Loài người a! Các ngươi cuối cùng có chuyện gì mà không thể nói trên điện thoại sao!
Phát minh ra điện thoại di động không phải là vì trao đổi sao!
Hơn nữa còn có ba giờ nữa mới tan tầm!
Đây là muốn ta nghẹn chết sao?!
Ta chỉ có thể nghĩ đi nghĩ lại về cái tin nhắn chết tiệt đó.
Chết tiệt, đây khôn phải là kịch bản chia tay mỗi người đi một ngả sao?
Cái gì chúng ta cần nói chuyện, xong rồi nói anh cảm thấy chúng ta không hợp, quên đi.
Excuse me???
Lẽ nào ta sẽ là người đàn ông đầu tiên bị chia tay vì bạn trai kén ăn không ăn tỏi sao???
Ta rất ủy khuất.
Nếu hắn dám chia tay ta, ta nhất định đập bể đầu hắn.
Sau đó ta mới phát giác, ta nhận được tin nhắn chỉ mới mấy phút, mà ta đã bắt đầu nghĩ đến đập bể đầu bạn trai ta.
Cái này thật không tốt.
Xã hội hiện đại giáo dục chúng ta phải làm một người văn minh.
Cho nên ta lựa chọn đăng bài.
Hiện tại bạn trai muốn chia tay ta bởi vì anh ấy kén ăn không ăn tỏi, ta phải làm sao bây giờ? Khẩn cấp, online chờ.
******
Dù sao thì đợi tới lúc tan tầm cũng chán, ta sẽ nói tới bạn trai ta đi.
Bạn trai ta năm nay chắc khoảng 20 hoặc 30 tuổi, cao 1,9 mét, là loại người mặc quần áo thì gầy nhưng cởϊ qυầи áo lại có thịt, nhìn rất mềm, hí. Vốn ta đã cho là ta trắng, dù sao ta là người trắng nhất nhà, nhưng là! Bạn trai ta còn trắng hơn ta! Trắng đến tỏa sáng! Từ đầu ta còn nghi ngờ hắn bị thiếu máu, cho hắn ăn rất nhiều táo đỏ, mấy cân cũng đều không có tác dụng, đại khái là trời sinh đi, cũng rất tức giận.
Tiếp đó là nghề nghiệp của hắn, đại khác là freelancer (làm nghề tự do) đi, bình thường nhận đủ loại văn bản để phiên dịch, còn có livestream chơi game gì đó. Nói chung chính là trạch. Trạch đến mức ta chưa từng thấy hắn ra ngoài vào buổi sáng.
Đúng, hắn luôn ra ngoài vào buổi tốt.
Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt cũng chính là vào buổi tối.
Cái này còn phải nói tới công việc của ta, công việc hiện tại của ta là điều hành một siêu thị tổ truyền, cái gọi là tổ truyền, chính là tổ phụ (ông nội) tổ mẫu (bà nội) tạm thời truyền cho ta.
Tại sao lại tạm thời, bởi vì hai người bọn họ ra ngoài du lịch, kéo người rãnh rỗi là ta qua trông coi, ta rõ ràng là một chút cũng không rãnh!
Đêm hôm đó vừa đúng lúc ta trực đêm, nằm trên quầy nhìn quyển sách Sơn Hải Kinh không biết từ đâu ra.
Khi ngước mắt lên khỏi đống tranh minh họa kỳ quái, đã nhìn thấy hắn, khi đó còn là một nam bằng hữu chưa phải là bạn trai ta.
Là một tên nhan khống, có thể nói là nhất kiến chung tình, ta sống lâu như vậy, chưa bao giờ gặp qua người đàn ông nào đẹp trai như vậy, muốn kéo hắn về nhà ngay lập tức.
Khụ, rụt rè.
Ta cũng không quá nhiệt tình cũng không quá lãnh đạm hỏi hắn, trước đây hình như tôi chưa từng gặp qua anh?
Ta cảm thấy nhất định khi đó hắn cũng có hảo cảm với ta, còn có chút ngại ngùng trả lời nói là tôi mới dọn tới, sống ở tiểu khu xx bên cạnh, phòng xx, còn cùng ta trao đổi tên.
Thanh âm của hắn thật sự khiến ta cầm lòng không được.
Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày hắn đều tới vào giờ này, không biết mua những thứ gì, trò chuyện vài câu liền đi, cũng rất thú vị.
Kết quả có một đêm, mấy người say rượu tới gây chuyện, trong miệng toàn là những lời thô tục còn muốn phá tiệm, vũ nhục ta không sao, phá tiệm thì vấn đề rất lớn, nếu hai lão trở về nhìn thấy chắc chắc sẽ lột da ta.
Ta định xắn tay áo bước tới muốn lý sự với cái tên ngu ngốc trong miệng không ngừng quan tâm cả nhà của ta (chửi cả dòng họ), nam bằng hữu vọt vào một quyền đánh người bay ra ngoài thật xa, không nghĩ tới hắn nhìn qua thì gầy nhưng sức lại lớn như vậy, bốn năm người đàn ông cao to đều bị đánh ngã, cuối cùng còn bị hắn đè lại nói xin lỗi ta mới xám xịt rời đi.
Oa, khi đó hắn thật là đẹp trai, tâm thiếu nam rục rịch, thật là muốn gả, tuy không thể.
Hắn còn đi tới xin lỗi hỏi cậu có sao không, có bị dọa sợ hay không, ta đương nhiên không sao, chỉ là ta thấy trên tay bọn họ còn cầm chai bia, lo lắng hắn có bị rách da đập trúng đầu hay không, chỉ có điều sau khi kiểm tra một vòng, tuy trên tay dính chút máu nhưng cũng không có vết thương, ngẫm lại hẳn là máu của người khác.
Dẫn hắn đi rửa tay, hắn lại chủ động giúp ta dọn dẹp sạch sẻ cửa hàng, ta thấy cũng không sai biệt lắm là tới giờ đóng cửa, liền hỏi hắn có thể cùng nhau đi về không, dù sao cũng cùng một tiểu khu, hắn cao hứng đáp ứng, kết quả ngày đó cũng không có mua đồ.
Thời điểm đi tới tòa nhà ta không muốn chỉ như thế thôi a, bầu không khí hôm nay tốt như vậy, liều một phen, xe đạp biến thành mô tô.
Ta nói với hắn, anh gần đây mỗi buổi tối đều tới mua đồ hả, mặt hắn đỏ lên, ta lại nói tiếp, tiếc là ngày mai tôi sẽ không trực ca đêm, anh có tới vào ban ngày không?
Kết quả hắn sửng sốt một chút, có chút mất mác lắc đầu nói, ban ngày tôi không ra khỏi cửa.
Ta cũng sợ ngây người, đây là kịch bản gì?
Nhưng ta là người gặp khó khăn sẽ lùi bước sao? Dĩ nhiên là không.
Ta cắn răng, giậm chân một cái, không quan tâm gì hết trực tiếp hỏi hắn, anh có thiếu một người bạn trai (nam bằng hữu/bạn nam) dáng dấp đẹp mắt như tôi không.
Hình như hắn bị cách bày tỏ hung hãn như vậy làm choáng váng, ta cũng rất xấu hổ, trái phải nghĩ lại có phải hỏi quá dữ dội hay không, hắn đột nhiên nắm cánh tay của ta hỏi ta có phải ý mà tôi nghĩ hay không.
Ta có chút buồn cười, đứa nhỏ này không phải là bị ngốc đi. Còn hỏi ngược lại ta có phải ý mà hắn nghĩ hay không chứ.
Không nghĩ tới lần này hắn thông minh, trực tiếp hôn lên, ngược lại khiến đại não ta có phần hỗn loạn, hôn đến khi có chút khó thở mới rời khỏi, trước khi tách ra hắn còn cắn môi ta một cái.
Đáng ghét, ta bị chọc tới rối tinh rối mù.
Kết quả hôn cũng hôn xong, hắn lại hóa thân thành tiểu tức phụ (vợ), còn hỏi chúng ta bây giờ có phải là đang hẹn hò không.
Ta có thể làm sao, đương nhiên là hôn trở lại.
Sau ngày đó, mỗi khi tới ta trực ca đêm, hắn mỗi đêm đều tới chơi với ta, kết thúc cùng nhau về, cũng không lâu lắm cũng ở chung với nhau, hắc hắc.
Xong, phía trên có phải đã nói muốn đập bể đầu hắn đúng không nhỉ, hiện tại đầy đầu ta đều nghĩ muốn vỗ tay cho anh yêu.
Hả... Sao còn chưa tới giờ tan làm?
A? Đợi một chút, ta chính là lão bản a? Lão bản sao không thể về sớm chứ?
Được rồi không nói nữa, ta hiện tại dọn dẹp về nhà tính sổ hắn!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đoản Văn
- Bạn Trai Kén Ăn Không Muốn Ăn Tỏi Phải Làm Sao Đây
- Chương 1