Nhìn thấy Diệc Tẫn xuất hiện, đám quái vật liền vô cùng hưng phấn mà rít lên. Trong nháy mắt, liệt hỏa trên người bọn chúng liền bắt đầu thiêu đốt, vang lên tiếng ‘tí tách’ nhỏ vụn.
Trong ngực ôm bình sứ, lại không biết bật lửa có thể mang tới ích lợi gì không, Diệc Tẫn liền bắt đầu thử nghiệm khống chế di ảnh, nhưng ngay sau đó liền đã từ bỏ.
Bởi vì y phát hiện, chính mình đối với linh dị lực lượng quả thực là dốt đặc cán mai, dù cho đã sở hữu được năng lực của di ảnh, nhưng ngoại trừ một chút thao tác đơn giản ra, y căn bản là không biết phương pháp sử dụng cũng như năng lực chân chính của nó.
Năng lực của một con lệ quỷ hư hư thực thực là đỉnh cấp hồng y, rơi vào tay Diệc Tẫn lại trở nên có chút gân gà.
Việc này nếu muốn có khởi sắc, thì nhất định cần phải có thời gian dài đến tìm tòi, thử nghiệm, nhưng hiện tại y thiếu nhất liền chính là thời gian.
Không thể làm gì khác hơn, Diệc Tẫn cũng chỉ có thể lựa chọn từ bỏ năng lực của di ảnh. Ánh mắt rơi vào trên đám quái vật đang trong tư thế chuẩn bị tấn công ở xung quanh kia, Diệc Tẫn liền bắt đầu hồi tưởng lại cảm giác khi bản thân lấy được linh dị lực lượng.
Vốn chỉ là một lần nếm thử, nhưng Diệc Tẫn căn bản lại không ngờ được rằng, cư nhiên thật sự có thể thành công!
Trong nháy mắt đó, y chỉ cảm thấy bản thân cùng đám quái vật kia sinh ra một loại cộng minh rất kỳ lạ. Cùng lúc đó, bên ngoài thân thể y cũng đã bất giác rò rỉ ra từng sợi lửa đỏ, rừng rực thiêu đốt.
Ánh lửa lan ra rất nhanh, chưa tới ba giây liền đã bao trùm ra khắp thân thể Diệc Tẫn, đem y biến thành một hỏa nhân. Quan trọng nhất là, dù cho cả người bị lửa nóng bao phủ, quần áo cùng da thịt của y vẫn không chút hư hao.
Hai mắt chậm rãi mở ra, nhìn xem trạng thái của mình lúc này, Diệc Tẫn mặc dù vẫn có hơi kinh ngạc, nhưng chung quy vẫn là đem đám quái vật kia đặt lên hàng đầu, xem như là cho bọn chúng một chút tôn trọng cơ bản.
Từ trên thân Diệc Tẫn cảm nhận được một cỗ khí tức vô cùng đáng sợ, lại nhìn hỏa diễm đang bao trùm lấy y, tựa như không dễ chọc, vốn là trí thông minh còn rất không tồi, đám quái vật này liền đã không chút do dự xoay người đào thoát.
Chỉ là, làm sao có thể để bọn chúng dễ dàng chạy mất như vậy được? Dù sao, Diệc Tẫn cũng chưa từng là người rộng lượng.
Trước đó, y còn bị bọn chúng đuổi chạy thục mạng trên hành lang, chẳng lẽ cứ thế bỏ qua sao?
Trong nháy mắt, Diệc Tẫn liền lập tức thôi động linh dị lực lượng của chính mình. Ngay tức khắc, chỉ thấy, trên người của mỗi một con quái vật, đều có ánh lửa bắt đầu ‘tư tư’ cháy lên.
Không phải hỏa diễm yếu ớt như ban đầu, trái lại, lại có xu thế phát triển thành lửa lớn, rừng rực bùng cháy. Thậm chí, Diệc Tẫn còn có thể nghe được rõ ràng tiếng kêu rên làm người lông tơ dựng đứng của đám quái vật này.
Bọn chúng vô cùng đau đớn, không ngừng ngã trái ngã phải, đυ.ng vào trên vách tường. Nhưng quỷ dị ở chỗ, lửa trên người bọn chúng lại không có xu thế dập tắt, cũng như ảnh hưởng tới xung quanh.
Chưa đến một phút, một con quái vật so với người bình thường còn phải cường tráng hơn rất nhiều, cư nhiên liền đã bị ánh lửa thôn phệ, bị đốt thành một nắm tro tàn, hóa thành từng sợi âm khí phiêu tán, hòa vào trong không khí.
Nhìn xem từng sợi hắc khí đang bốc hơi khỏi nhân gian kia, cũng không chậm trễ nữa, Diệc Tẫn liền ôm lấy bình sứ, nhanh chóng theo cửa sổ của gian phòng ban đầu mình leo vào mà bò ra ngoài.
Quá trình này, y vẫn còn đang suy nghĩ rất nhiều chuyện. Tỉ như bản thân vì sao lại đột ngột có được sức mạnh siêu nhiên như vậy…
Hay nảy sinh suy đoán, năng lực của chính mình vừa rồi, tựa như là có thể sao chép được linh dị lực lượng của lệ quỷ. Hơn nữa, lực lượng mà y mô phỏng ra, tựa hồ còn sẽ được cường hóa, mạnh mẽ hơn cả lực lượng gốc gấp mấy lần!
Việc y dùng hỏa diễm dễ dàng thiêu cháy đám quái vật kia liền đã là minh chứng tốt nhất.
Chỉ là, không cho phép Diệc Tẫn suy nghĩ được nhiều hơn, chỉ vừa từ trong nhà hỏa táng leo ra, y liền đã cảm thấy đầu óc say sẩm, tựa như mấy ngày liên tiếp không ngủ, sau đó cơ thể cũng đã đột ngột mất hết sức lực, tê liệt ngã xuống.
Khung cảnh trước mắt trở nên mông lung, vô định, biến ảo không ngừng. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Diệc Tẫn tựa hồ đã nhìn thấy có một đôi giày da màu đen đang dừng lại ở trước mặt mình.
Kích thước này, là giày nam không sai.
Diệc Tẫn cứ vậy liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Chỉ là, theo ý thức của y đã tan rã, y lại không hề hay biết, thời khắc này, trong thân thể y cũng đã có vài sợi khí đen mỏng manh đang theo lỗ chân lông chậm rãi chui ra.
Đám khí đen này tựa như là có linh trí, sau khi rời khỏi, cư nhiên lại còn ở quanh người Diệc Tẫn lượn lờ một vòng. Sau đó, mới nhanh chóng tan biến, tựa như chưa từng tồn tại qua.
Về phần chủ nhân của đôi giày da kia, từ đầu tới cuối cũng chưa từng xuất hiện, phảng phất hình ảnh nhìn thấy trước lúc ngất của Diệc Tẫn, cũng chỉ đơn thuần là ảo giác.
**Chương sau thế giới quan sẽ lộ ra thêm một góc băng sơn nha~