Chương 9

Tiền Vũ nhắm mắt đứng bên ngoài tường nhà vệ sinh công cộng canh giữ, nghe tiếng nước chảy rào rào và tiếng Lục Cẩn Bạch nôn, đột nhiên cậu cảm thấy cảnh tượng này có phần quen thuộc…

Sức khỏe của Lục Hoa luôn không tốt, kể từ khi Tiền Vũ có thể nhớ được thì bà đã không thể bước chân ra khỏi cửa, luôn ở trong nhà họ Lục dưỡng bệnh, tuy như vậy nhưng sức khỏe của bà cũng không tốt lên được chút nào, hơn nữa bệnh tình còn dần chuyển biến xấu.

Ban đầu Tiền Vũ vẫn không biết bà ấy bị bệnh gì, cho đến mùng một năm ấy bà được đưa vào bệnh viện, Tiền Vũ mới nghe bố mẹ nói là ‘ung thư dạ dày’… vì vậy dì Lục đổi một chỗ khác để dưỡng bệnh, đó là phòng bệnh bệnh viện.

Lục Cẩn Bạch vì phải chăm sóc mẹ nên không thể không thường xuyên ra vào bệnh viện, hồi đó khi vừa bắt đầu, cậu ngửi không quen mùi nước khử trùng trong bệnh viện, mặc kệ ngày hay đêm lúc nào cậu cũng buồn nôn, ăn cái gì cũng không ngon miệng, cũng muốn nôn.

Lục Hoa luôn nghiêm khắc với cậu, tuyệt đối sẽ không thể để cho cậu đang ăn cơm mà chạy vào nhà vệ sinh, ban ngày cũng không được có hành động mất lịch sự. Dù cho Lục Cẩn Bạch khó chịu như thế nào thì cũng chỉ có thể chịu đựng đến khuya, chờ đến khi người lớn đi ngủ mới có thể len lén vào nhà vệ sinh bệnh viện nôn…

Sở dĩ Tiền Vũ cảm thấy hình ảnh trước mặt này quen thuộc là vì hồi đó người phát hiện ra cái ‘bí mật nhỏ’ này của Lục Cẩn Bạch là cậu.

Bà ngoại lớn tuổi vốn nên được người khác săn sóc, bà lại đi đứng khó khăn nữa, không thể luôn ở bệnh viện chăm sóc cho Lục Hoa.

Ngược lại là nữ sĩ Phương, là bạn thân của Lục Hoa cũng xem như học trò của bà ngoại thường xuyên đến bệnh viện giúp đỡ chăm sóc. Đoạn thời gian đó ông Tiền thường xuyên đi công tác, vì vậy nhiệm vụ chăm sóc nữ sĩ Phương được giao cho Tiền Vũ, trừ thời gian đi học ra thì thời gian còn lại cậu đều đi theo sau bà ấy, bà ấy đi chỗ nào cậu cũng đi chỗ đó. Trong một năm Lục Hoa nằm viện, thậm chí cậu cảm thấy mình ở bệnh viện như ở nhà.

Đêm hôm đó, cậu nằm lăn qua lộn lại trên giường bệnh nhỏ, không có cách nào ngủ được, đột nhiên cậu nghe thấy tiếng Lục Cẩn Bạch xuống giường. Bình thường ban ngày hai cậu phải đi học, nữ sĩ Phương muốn đảm bảo hai người ngủ ngon nên tìm phòng bệnh trống bên cạnh phòng của Lục Hoa cho hai người nghỉ ngơi, bà ấy và Lục Hoa ở cùng một phòng.

Tiền Vũ ngồi yên nghe một lúc, Lục Cẩn Bạch đứng dậy mang giày ra cửa… Đã khuya rồi, cậu ấy không ngủ mà làm gì vậy?

Sau khi Lục Cẩn Bạch ra cửa, Tiền Vũ lại ở trên giường lăn qua lộn lại một lát vẫn không ngủ được, dứt khoát ngồi dậy, híp mắt nhìn giường của Lục Cẩn Bạch, cậu bò dậy, rón rén thò đầu ra nhìn hành lang bệnh viện hai lần.

Lúc này đã sắp rạng sáng, trên hành lang vắng vẻ, trừ tiếng ho khẽ từ phòng khác truyền ra ngoài thì rất an tĩnh.

Tiền Vũ vừa thò đầu ra ngoài, chỉ thấy Lục Cẩn Bạch quẹo vào nhà vệ sinh ở cuối hành lang. Cậu nhẹ nhàng đóng cửa lại, rón rén theo sau…

Dù sao khi đó Lục Cẩn Bạch còn nhỏ, lúc bị Tiền Vũ phát hiện thì luống cuống, vội vàng quay đầu, hốc mắt đỏ lên, không biết là do gấp gáp hay là khó chịu do nôn.

Tiền Vũ chỉ nhìn cậu ấy một chút, thì quay đầu đi ra ngoài.

Lục Cần Bạch vội vàng đuổi theo, kéo cổ tay cậu lại, giọng nói khe khẽ gần như là đang cầu xin: “Cậu… đừng nói cho mẹ tôi… và dì Phương… đừng nói cho bất kỳ người nào cả.”

Tiền Vũ quay đầu, trợn mắt nhìn cậu: “Tôi là hạng người như vậy sao?”

Nhìn thấy Lục Cẩn Bạch co rúm lại, Tiền Vũ vỗ vai cậu ấy một cái, thoải mái mà nói: “Sợ cái gì chứ? Dáng vẻ khó coi nào của cậu mà tôi chưa nhìn qua, chỉ là nôn thôi mà! Cậu yên tâm mà nôn đi! Tôi canh cửa cho, ai tới gần tôi sẽ đuổi đi. Nếu cậu nôn tới mệt lả người, tôi sẽ đỡ cậu về giường, đưa nước đường cho cậu uống bổ sung!”



Tiền Vũ đang suy nghĩ, đột nhiên tiếng nước chảy bên trong ngừng lại, cậu nghi ngờ quay đầu lại xem, nhanh như vậy sao? Còn chưa tới mười phút nữa? Trước kia cậu nôn ít nhất cũng nửa tiếng trở lên…

Lục Cẩn Bạch móc khẩu trang từ trong túi ra đeo lên, bước đến trước mặt Tiền Vũ, ngoài cái trán còn vương nước, thì không nhìn ra điều gì không ổn cả

Tiền Vũ hỏi: “Có muốn tôi đưa cậu ra ngoài trước không?”

Lục Cẩn Bạch lắc đầu: “Tôi không sao, đi tìm bọn họ đi.” Năng lực tự khỏi bệnh’ của cậu ấy thật sự làm Tiền Vũ thán phục, cho dù là trước kia hay bây giờ…

Tiền Vũ gật đầu, tự nghĩ trong lòng, đưa cậu ấy đi thang cuốn lên lầu năm.

Trước kia tòa nhà dạy học cũ năm lầu này là phòng hiệu trưởng cũ và phòng làm việc của các lãnh đạo, còn một phòng lớn để làm phòng họp.

Ba người Hứa Minh Dương vào lúc Tiền Vũ xuống lầu đã đi nhìn các phòng một lượt, ngoại trừ cách bày trí khác nhau, nhiều hơn mấy cái tủ, còn lại nhìn không khác phòng học dưới lầu, đều đã đổ nát.



Cuối cùng lúc đi ra phòng làm việc, ba người chuẩn bị hăng hái đi nhìn phòng họp thì thấy đầu cầu thang bên kia Tiền Vũ đưa Lục Cẩn Bạch tới.

Năm người tụ họp lại, không có một ai hỏi chuyện của Lục Cẩn Bạch.

Hứa Minh Dương đưa tay chỉ phòng họp lớn, nói ngắn gọn quá trình ba người đi xem phòng cho hai người nghe: “Chỉ còn phòng họp này chưa nhìn thôi, những phòng khác chúng tôi đã nhìn rồi, không có vấn đề gì.”

Tiền Vũ gật đầu, mấy người lần lượt vào phòng họp lớn. Vừa đi vào đã cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Mặc dù khắp nơi ở trong lầu này đều có lớp tro bụi thật dày, đổ nát không còn gì, nhưng tất cả bày trí, bàn ghế vẫn không có đỗ ngã, vẫn đúng vị trí ban đầu.

Mà cảnh tượng trong phòng ở trước mắt này không giống với các phòng học khác, bàn ghế đổ ngổn ngang khắp nơi, thậm chí có cái bị gãy ra từng mảnh, trên nền nhà đầy dấu chân, cùng với một ít đồng phục học sinh và rèm cửa bị xé rách, có một vài góc bàn còn dính vết máu, màu trở nên đen đậm chứng tỏ đã rất lâu rồi…

Nhìn thấy cảnh này mấy người chỉ biết trố mắt nhìn nhau, cũng không biết nên nói cái gì mới đúng.

Năm người cẩn thận nhìn khắp ngóc ngách phòng họp lớn, còn phát hiện ở dưới gầm bàn có mấy cọng tóc dài của nữ sinh, giống như bị giật đứt ném ở chỗ này.

Tưởng Quân nuốt nước miếng cái ực: “Đây là… hiện trường bạo lực học đường hả?”

Cửa sổ trong phòng họp mở, bên ngoài cửa sổ gió nổi lên làm rèm cửa đã bị xé rách bay lên, lớp bụi cũng bị thổi bay khiến mấy người phải ho khan. Nắng chiều chiếu xuống đống bụi bặm vàng óng ánh trông giống như một lớp sương mù.

Hứa Minh Dương giơ tay phẩy phẩy bụi trước mắt, chỉ cảnh tượng trong phòng, hỏi Viên Bình: “Vì cái này nên cậu mới tới đây hả?”

Sắc mặt Viên Bình nghiêm nghị gật đầu nói: “Cũng gần như là vậy.”

Sắc mặt mấy người khác cũng khó coi, Tưởng Quân liếc nhìn Viên Bình, không nhịn được nói: “Tôi còn tưởng cậu nhìn cảnh tượng này sẽ ổn hơn chúng tôi một chút chứ.”

Viên Bình không hiểu cậu ta có ý gì, nhíu mày: “Cậu nói thế là có ý gì?”

Tưởng Quân sờ mũi, nói thật: “Cậu không phải là ‘trùm trường’ hay sao? Chuyện như thế này chắc đã làm không ít, làm sao nhìn tình cảnh này lại giật mình giống chúng tôi chứ?”

Tưởng Quân vừa nói xong, Hứa Minh Dương lùi lại sau một bước, sợ Viên Bình bị nói trúng tim đen thẹn quá hóa giận mà đánh mình.

Chẳng qua phản ứng của Viên Bình lại ngược với dự tính của mọi người, chỉ thấy cậu đứng đó, nhíu mi, giống như không hiểu chuyện gì, lát sau mới hỏi ra một câu khiến mọi người ngạc nhiên: “Ai nói tôi là ‘trùm trường’?”

Tưởng Quân mở to mắt: “Không phải là cậu sao?”

Viên Bình cảm thấy khóe mắt giật giật: “Ai lại tự nhận cho mình cái danh hiệu này để mọi người oán giận chứ, tôi không có ngốc!”

Tưởng Quân: “…”

Nhìn cậu ta không giống nói láo, Tiền Vũ hỏi Tưởng Quân: “Các cậu nghe được tin đồn từ đâu.”

Tưởng Quân suy nghĩ một lát, lắc đầu, chớp mắt vô tội nói: “Không nhớ nữa, mẹ Hứa, trí nhớ cậu tốt, cậu thử nhớ lại chút?”

Hứa Minh Dương suy nghĩ một chút, một lúc lâu mới nhớ lại nói: “Từ bạn nữ lớp mười một, ui, nhắc tới vừa đúng lúc, cô ta cũng họ Viên, nói không chừng là họ hàng của cậu đó.”

Viên Bình nghe thấy họ này, cảm thấy huyệt thái dương giật giật mấy cái: “Cậu nhớ tên đầy đủ không?”

“Tên đầy đủ thì không nhớ, chỉ nhớ là nghe được cô ta nói, nói một mình cậu có thể đánh ngã một lần bảy, tám nam sinh.” Hứa Minh Dương làm thế đánh về phía Tưởng Quân.

“…” Ngược lại Lục Cẩn Bạch chưa nghe qua tin đồn này: “Cho nên, đây chính là nguyên nhân các cậu gọi cậu ấy là ‘phong cách HKT’ sao?”



Tiền Vũ: “Khụ khụ, cái này thì nghe cũng rất hợp đó!”

“Mẹ nó!” Viên Bình yên lặng thật lâu mới nghiến răng nói ra hai chữ.

Tiền Vũ nhướng mày, Viên Bình xua tay với cậu: “Không phải nói hai cậu.”

“Có chuyện gì phải không? Nói nghe một chút!” Tính nhiều chuyện của Tưởng Quân bị khơi lên, không hề ngại ngùng mà nói.

Viên Bình lắc đầu: “Một lúc thì không thể nói rõ được.”

Tiền Vũ hơi suy nghĩ, liếc nhìn Viên Bình, nhướng mày, nhìn tình trạng này, nơi này chính là hiện trường, bây giờ nhìn lại, có thể lúc trước mình hoài nghi người đánh người là Viên Bình, giờ xem ra có thể không phải là cậu ta, vậy sẽ là ai chứ?

Còn nữa, đột nhiên Tiền Vũ nghĩ đến vết thương trên mặt Lục Cẩn Bạch, có phải có liên quan với chuyện này không?

Cậu đang suy nghĩ, quay đầu liếc nhìn Lục Cẩn Bạch, đúng lúc Lục Cẩn Bạch cũng nhìn về phía cậu.

Hai người đối mặt, có lẽ vẻ lo lắng trên mặt Tiền Vũ quá rõ ràng, Lục Cẩn Bạch lại có thể nhìn hiểu vẻ mặt này. Cậu ấy lắc đầu với Tiền Vũ, tỏ vẻ vết thương trên mặt mình không có liên quan đến chuyện này.

Tiền Vũ thấy cậu ấy lắc đầu, tảng đá lớn trong lòng vẫn không thể buông xuống, nếu không liên quan đến chuyện này, cũng không liên quan đến thằng cặn bã kia, vậy rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Tiền Vũ hắng giọng một cái, nói chuyện hôm đó vô tình ở phòng làm việc nghe được cho mọi người biết: “Ngày hôm đó tôi vô tình thấy có một gia đình khiếu nại với chủ nhiệm Hồ, chắc là có liên quan tới chuyện này…”

Nghe cậu nói xong, Hứa Minh Dương sờ cằm nói: “Nói cách khác, trong trường thật sự có người bạo lực học đường.”

Tưởng Quân gật đầu: “Đúng vậy, hơn nữa người kia rất có thể không phải Viên Bình!”

Viên Bình: “…” Tôi thật oan uổng!

Nhìn một vòng, tại năm lầu phát hiện một số chỗ không ổn, trong lòng mấy người đều có suy tính, trước tiên ra khỏi rồi nói.

Từ cửa sổ phòng đàn đi ra, đối diện là bảy tám cây chổi ngã trên đất…

Tiền Vũ: “…”

Hứa Minh Dương: “…”

Tưởng Quân: “…”

Bị Viên Bình làm rối loạn một hồi, bọn họ đã quên mất còn gốc cây cần bọn họ quét lá rụng!

Tưởng Quân chỉ muốn ôm đầu sụp đổ!

Tiền Vũ và Hứa Minh Dương nhanh tay lẹ mắt kéo Viên Bình và Lục Cẩn Bạch đang chuẩn bị bỏ chạy lại.

Tiền Vũ xách cổ áo Viên Bình: “Đừng có chạy, chúng tôi vào trong với cậu, cậu giúp chúng tôi quét dọn, giao dịch này rất công bằng! Không phải trước đó cậu chê tôi đồng ý nhanh quá hay sao? Bây giờ tôi muốn cậu báo đáp!”

Viên Bình: “…”

Hứa Minh Dương thì không có không khách sáo như vậy, cậu lôi tay áo Lục Cần Bạch, dáng vẻ muốn thương lượng nói: “Cậu… cũng ở lại giúp đỡ một chút nha?”

Lục Cẩn Bạch: “…”