Chương 19: Đến cả ăn cũng không xong

Tối hôm đó, khi "Sư Tử" vẫn còn làm việc trong bếp. Vũ Bình mới dám đánh bạo lẻn vào nhà.

Vừa thấy cánh cửa phòng của La Đông Phong. Lục Vũ Bình thấy như mình vừa trút được một gánh nặng mấy chục kí.

Vừa mở cửa bước vào. Thế là bao nhiêu "phi tiêu" gối bay tới tấp vào mặt Lục Vũ Bình. Còn chưa hết hoàng hồn vì bị trúng đòn. Lục Vũ Bình lại phải nghe những lời trách móc của La Đông Phong:

- Thằng em đáng ghét! Không chịu cứu người ta thì thôi lại còn trốn đi là sao hả?

La Đông Phong nằm bệt trên giường. Một tay ôm lưng, một tay ném gối lia lịa. Mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt. Đôi lúc vì hét to quá nên cái lưng nó lại càng đau thêm.

- Dừng lại đi! Anh nghĩ em chống lại được chị Tiểu Phương chắc!?

Lục Vũ Bình hết chịu nổi, giơ hai tay ra bắt lấy gối.

Còn chưa nói xong thì lại thêm một phi tiêu nữa nhắm vào Lục Vũ Bình. Cũng may là cậu bắt được, nếu không sẽ bị sứt đầu mẻ trán mất. Vì cái đó làm bằng thủy tinh mà.

Lục Vũ Bình nhìn vật thể bay không xác định đó. Là một lọ thuốc.

- Lại bôi giùm đi!

Lục Vũ Bình định nói gì đó nhưng lại thôi. Nghe La Đông Phong nói, cậu đành bất đắc dĩ lại bôi thuốc cho La Đông Phong.

La Đông Phong bị đánh cho mấy cái sau lưng. Khiến cậu đau không đi nổi. Đến bây giờ cậu vẫn không hiểu. Rốt cuộc cậu đã làm gì sai!?

Vũ Bình xoa xoa thuốc lên bàn tay rồi xoa lên lưng của La Đông Phong.

- Á đau! Nhẹ nhàng một chút đi!

La Đông Phong hét lên. Mới chạm vào thôi mà! Làm gì mà ghê vậy!?

Vũ Bình đành thở dài rồi làm thật nhẹ, thật nhẹ nhàng.

Còn La Đông Phong thì đeo vòng cổ xong lại tháo ra. Như thể để quên cảm giác đau. Trong đầu cậu toàn những chuyện không đâu vào ngày mai.

- Anh xếp lịch chưa?

Lục Vũ Bình nhìn chiếc vòng cổ trên tay La Đông Phong mới sực nhớ rằng, ngày mai còn có chuyện đáng lo hơn chuyện bôi thuốc bây giờ.

- Chưa! Chắc để thời gian tự quyết thôi!

La Đông Phong trầm mặt lại. Không biết ngày mai có sao không? Lỡ cô ấy biết mặt thật của Thạch Sơn là cậu không?

Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa ầm ầm rồi cánh cửa mở ra một cách táo bạo:

- Này! Hai người xuống ăn cơm!

Tiểu Phương ném con mắt trừng trừng vào hai người đang ở trên giường.

Lục Vũ Bình vì bị giật mình mà làm rơi luôn hộp đựng thuốc.

Choang!

Tiếng vỡ vang lên làm Lục Vũ Bình tiếc rẻ.

- Không phải tại tôi đâu nha! Xuống nhanh lên!

Thấy "tác phẩm" mình vừa gián tiếp gây ra. Tiểu Phương liếc nhìn sang chỗ khác rồi nói đóng cửa cái sầm.

Khi cánh cửa đóng lại thì Lục Vũ Bình nhảy xuống giường tiến đến trước cánh cửa đánh đấm trong không khí:

- Tiểu Phương ác ma! Em hận không thể đánh chị!

Thấy Lục Vũ Bình làm chuyện không đâu, La Đông Phong đành lắc đầu:

- Haizzz! Thôi bỏ đi!

La Đông Phong nói rồi đứng dậy. Cái lưng vẫn còn ê ẩm nhưng cậu vẫn đi được.

Cậu khoác tay Lục Vũ Bình khiến cậu nghẹt thở. Rồi kéo cậu ta xuống nhà.

Mọi tới chân cầu thang. Một mùi thơm nức mũi bay lên tới tận mũi.

- Tiểu Phương, chị làm món gì vậy?

- Không cần biết!

Tiểu Phương liếc đôi mắt trừng trừng nhìn người đang hỏi. Lục Vũ Bình co rúm người lại rồi chạy lại bàn ăn.

- Bố tôi không ăn cùng sao?

- Không!

La Đông Phong ngồi xuống bàn. Trước mặt cậu là một chiếc ghế lúc nào cũng trống. Đó là vị trí của bố cậu.

Khi thức ăn đã được bày biện đẹp đẽ trên bàn ăn rồi. Lục Vũ Bình mới hí hửng và hết cơm trong bát vào miệng.

Lục Vũ Bình thì ăn như heo. Còn La Đông Phong thì ăn chậm rãi. Cậu vẫn còn suy nghĩ về ngày mai.

Biết cậu đang nghĩ gì. Tiểu Phương đứng phía sau nghiêm giọng nói:

- Ngày mai nếu như Lâm Tư Nguyệt có mệnh hệ gì thì cậu yên thân với tôi!

Phụt!

Mới nghe xong câu nói của Tiểu Phương. Cả La Đông Phong và Lục Vũ Bình đều suýt chút nữa là phun cơm ra ngoài.

Đến cả ăn cũng không xong nữa. Sao Tiểu Phương lại biết chuyện này cơ chứ!?