Chương 14: Câu chuyện 10 năm trước (p.2)

Xoạch!

Tiếng cửa lớp vang lên. Tiếp theo đó là tiếng thở hổn hển của La Đông Phong. Lạ ghê! Sức bền của cậu gớm lắm mà! Với lại, cầu thang cao như thế và con đường dài thế thì đã có nhằm nhò gì so với La Đông Phong. Thế mà giờ lại thở hổn hển như người không có sức sống.

- La Đông Phong! Lại đến muộn rồi!

Cô giáo đứng trên bục giảng ném cái nhìn sắc lạnh như dao găm vào La Đông Phong. Cô giận là điều đương nhiên. Bởi đây là lần thứ n+1 La Đông Phong đến lớp muộn.

Một người không hề sợ một bất kỳ ai (ngoại trừ bố cậu và Tiểu Nguyệt Nhi) như La Đông Phong cũng phải mặt xanh tái mét, chân tay run cầm cập ôm lấy cánh cửa ra vào, chờ câu nói quen thuộc của cô:

- Vào văn phòng ngay!

Câu nói quen thuộc của cô cất ngay lên ngay khi cậu bước vào lớp. Nói đúng hơn là cậu chỉ mới đứng ngoài cửa lớp. Khuôn mặt quen thuộc của cô vẫn chẳng hề thay đổi khi nhìn thấy La Đông Phong mồ hôi mồ kê nhễ nhại mở cửa lớp nghe cái "rầm". Đầu tiên là một nụ cười "ác ma" mà cô vẫn hay dùng. Sau đó là con mắt sắc lạnh như mắt diều hâu nhắm thẳng vào La Đông Phong, rồi một câu nói như sấm nổ vang lên. Mẹ ơi! Ngày nào La Đông Phong cũng phải gánh chịu hình phạt thế này sao. Bảo sao 10 năm sau tai cậu thính vậy(ủa! Sao cứ thấy có gì đó sai sai!), lại còn tỏ ra khuôn mặt bất cần đời khi một người quát mắng trước mặt cậu. Nhưng thực sự là chẳng có ai dám quát cậu nửa câu. Bởi chỉ cần họ "phun" ra một câu nói độc địa nào thôi thì cậu cũng đã cho họ một cú như trời giáng vào mặt rồi. Bởi vậy nên từ lúc còn nhỏ, cậu đã là một tên côn đồ rồi. Nhưng côn đồ đến mức nào cũng thua Tiểu Nguyệt Nhi thôi. Bà chằn đó! Có ai sánh vừa.

Thất tha! Thất thiểu!

La Đông Phong rảo bước những bước chân, đi chầm chầm về văn phòng kỷ luật. Hờ! Đường đi sao dài thết.

- Anh Phong!

Một giọng nói vang lên phía sau và một cú đập cái bốp vào phía sau lưng của La Đông Phong khiến suýt chút nữa cậu bị sặc nước miếng. Tiểu Nguyệt Nhi sao!

Săc! Có ai tin đây là giọng nói của Tiểu Nguyệt Nhi không? "Anh Phong"? Hình như hơi bị trái ngược so với 10 năm sau luôn rồi.

- Hờ! Lại nữa sao?

La Đông Phong thở dài đi về phía trước. Cái gì đây? Cậu dám lơ đi Tiểu Nguyệt Nhi sao? Hôm nay cậu ăn phải gan hùm hả?

Đúng là bó tay với hai người này! Đã đi học muộn giống nhau rồi, giờ lại còn bị kỷ luật giống nhau nữa chứ! Còn gì để 2 người này giống nhau nữa không đây?

Còn Lục Vũ Bình! Thực ra đây là lần đầu tiên cậu đến muộn. Bình thường cậu đi học lúc trời vừa sáng kia kìa. Cậu lẳng lặng mà đi học, chẳng chịu thèm gọi người đang nằm thẳng cẳng trên giường - La Đông Phong. Thế nên, chỉ lúc nào nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Nguyệt Nhi, cậu mới bật dậy, chẳng chịu ăn sáng đi học luôn. Thế nên lúc nào hầu nữ của nhà La Đông Phong cũng đỡ phải nẩu thêm một suất.

Lý do hôm nay Lục Vũ Bình đến muộn là vì hôm qua cậu phải thức trắng đêm để viết kịch bản cho buổi kịch mà trường đã giao nhiệm vụ cho cậu. Ngoại việc là một vở kịch cho buổi lễ tổng kết cuối năm học, đây còn là vở kịch để trường đi thi đấu với các trường khác nhân lễ tổng kết này. Có nhà biên kịch tất nhiên là phải có đạo diễn chứ. Và xin thưa, đạo diễn chính là: Tiểu Nguyệt Nhi.

Cũng vì phải nhận vai trò là một đạo diễn, cô cũng đã phải thức trắng đêm không biết bao nhiêu đêm rồi để học về đạo diễn: Từ giọng nói đến cách ăn mặc,...

Thảo nào dạo này, La Đông Phong lại thấy Tiểu Nguyệt tiều tụy hẳn đi. Tốc độ cũng chậm hơn bình thường nữa.

- Anh Phong! Đợi em với!

Thấy La Đông Phong đi mà không chịu đợi mình, Tiểu Nguyệt Nhi đành phải hét to rồi chạy nhanh đến chỗ La Đông Phong.

Cũng vì thức đêm nhiều quá nên cô mất nhiều sức hẳn. Sáng nay lại không kịp ăn sáng nữa nên đầu óc cô cứ choáng váng. Đã thế, sáng nay cô còn chạy đua nữa chứ. Cô mất quá nhiều calo rồi. Bởi vậy nên không hiểu sao, trước mắt cô bây giờ chỉ toàn là một màu đen.

- Cẩn thận!

La Đông Phong đỡ Tiểu Nguyệt Nhi nhanh chóng. Phản xạ nhanh thật.

Tiểu Nguyệt Nhi nằm trong tay của La Đông Phong khiến tay cậu tê cứng. Ghê thật! Con gái mà sao nặng vậy. (Ôi trời! Thế mà cứ tưởng là...)

La Đông Phong đưa Tiểu Nguyệt Nhi vào phòng kỷ luật. Phòng kỷ luật rộng thênh thang. Lại có bàn ghế ghép lại với nhau giống như một đoạn đường dài vậy. Đặt Tiểu Nguyệt Nhi ngồi vào ghế rồi. La Đông Phong ngồi xuống đất. Nặng ghê! Cậu thật sự hết hơi rồi!

- Ủa! Hai đứa lại bị phạt hả?

Ngồi trong phòng trực là cô Tiền Phương. Căn phòng kỷ luật này trước đây im ắng lắm, nhưng từ năm học này, căn phòng lại trở nên ồn ào nhờ La Đông Phong và Tiểu Nguyệt Nhi.

Tiểu Nguyệt nằm xuống bàn, ngủ thϊếp. Thực ra ngủ từ lúc nãy rồi. Cô ngủ trên bàn mà dễ thương ghê gớm:

Khuôn mặt trái xoan trắng hồng bị mái tóc xõa xuống che đi một nửa. Con mắt nhắm nghiền. Hơi thở đều đều. Đôi môi hơi mỉm cười.

Ái chà! Chỉ là một chút đặc điểm đó thôi mà cũng làm La Đông Phong đỏ mặt rồi.

Cô Tiền Phương bước tới chỗ 2 người đang ngồi. Vuốt mái tóc suôn mượt của Tiểu Nguyệt Nhi:

- Chắc con bé mệt lắm!

Cô nói thế này, chắc hẳn cô đang có "âm mưu gì đó". Không hiểu sao La Đông Phong lại thấy lạnh sống lưng thế này.

Cô Tiền Phương đưa cho La Đông Phong một tập giấy trắng.

- La Đông Phong! Nhờ em viết giúp Tiểu Nguyệt Nhi luôn nha!

- Cái gì! Cô đùa à?

Theo luật của trường thì một học sinh vi phạm sẽ phải viết 100 tờ kiểm điểm. Giờ La Đông Phong lại phải viết giúp cho Tiểu Nguyệt Nhi nữa. Tổng cộng là 200 tờ. Thế này khác gì tra tấn cậu một cách gián tiếp đâu chứ.

Ánh mắt cậu liếc nhìn Tiểu Nguyệt Nhi. Đúng là cô xanh xao hơn bình thường thật. Lại còn thấy rõ quầng thâm đen trên mắt nữa chứ. La Đông Phong đành phải nhận thôi.

- Được ạ!

La Đông Phong nói mà thất vọng đến tràn trề. Cậu tự nhủ: " Chẳng lẽ đối với nó, vở kịch sau này quan trọng lắm sao?"

- Thế nhé! Cô phải đi chỗ này một chút! Em canh phòng cho cô luôn nhé. Và...nhớ chăm sóc Tư Nguyệt đó! Khi nào con bé dậy thì cho nó uống thuốc trên bàn nhé! Thuốc sẽ giúp nó khỏe hơn đấy! Vậy nhé! Cô đi đây!

- Từ...Từ từ đã! Cô ơi!

La Đông Phong chưa kịp gọi thì cô đã đi mất rồi. Cô ơi là cô! Sao cô lại để mặc 2 đứa trẻ trong phòng thế này? La Đông Phong nhìn Tiểu Nguyệt Nhi. Mặt lại đỏ rồi.