Ôn Khác đặt tôi lên trên ghế, cúi người xuống, hôn lên cái trán tôi, hắn nhìn vào đôi mắt của tôi, đôi mắt thâm thuý như muốn cuốn tôi vào trong: "Tang Nhi, em sợ gì chứ, anh cũng sẽ không tổn thương em, trước tiên ăn cháo xong đã, không phải em nói dạ dày em không tốt ư?"
Ngữ khí của hắn vẫn dịu dàng như lúc trước, làm cho đáy lòng của tôi dần yên ổn lại.
"Em không muốn ăn." Giống như là một đứa trẻ muốn cáo trạng với người lớn, cảm xúc ấm ức tủi thân như thủy triều vọt tới trong lòng tôi, tôi khụt khịt nói: "Ôn Khác, em muốn về nhà, anh đưa em về nhà được không?"
Ôn Khác ngồi xổm xuống, lau nước mắt của tôi, nói: "Đây là nhà của em, từ nay về sau em sẽ luôn ở một chỗ với anh."
Đây là câu khẳng định, không hề có ý tứ dò hỏi tôi.
"Nhưng mà Ôn Khác, hiện tại em vẫn chưa nghĩ đến việc ở chung…"
"Đừng làm anh tức giận, Tang Nhi.”
Ánh mắt của Ôn Khác thay đổi, tôi lập tức ngậm miệng, tâm trạng dần trầm xuống.
"Không muốn ăn vậy không ăn nữa."
Ôn Khác bế tôi lên, đi lên lầu, tôi chú ý tới hình như bữa sáng của hắn vẫn chưa động chút nào.
"Anh đây là muốn nhốt em ở chỗ này ư?" Tôi nhìn chằm chằm sườn mặt của hắn, không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào của hắn.
"Nếu em muốn như vậy, cũng có thể."
"Tại sao chứ?"
Ôn Khác không trả lời, tâm trạng của tôi rốt cuộc đã chìm xuống đáy cốc.
"Nếu là lời nói này, em nghĩ, chúng ta vẫn nên tách ra đi."
Ôn Khác vẫn không có bất luận gợn sóng nào, trầm mặc đi vào phòng ngủ, đặt tôi ở mép giường, sau đó thì xoay người đi ra ngoài.
Tôi giữ chặt tay hắn, chuẩn bị lặp lại lời nói một lần nữa: "Ôn Khác, ý em là…"
"Tang Nhi." Ôn Khác không cho tôi nói hết, hắn xoay người, sau đó nắm tay tôi, sức lực lớn đến mức khiến tôi cảm thấy tay mình giống như bị hắn bóp nát.
Hắn chậm rãi nói: "Câu nói kia của em, anh không hy vọng có thể nghe được lần thứ hai."
Hắn buông lỏng tay, kẹp tóc mái trên tai của tôi ra sau tai, chân thật đáng tin nói: "Nếu em cảm thấy không muốn ở chung, vậy hôm nay chúng ta đi lĩnh giấy kết hôn, lần trước đưa em quay về Y thị, anh đã hỏi mượn bác gái sổ hộ khẩu."
Tôi trừng lớn mắt: "Không cần, em không muốn hiện tại kết hôn."
Lúc trước không có nói đến, tôi vốn không nghĩ rằng sẽ kết hôn sớm như vậy, bây giờ là Ôn Khác, tôi không thể chấp nhận hắn như vậy.
"Em không muốn sao? Nhưng mà anh đã chờ không nổi nữa, làm sao bây giờ, không sao hết, việc giải quyết giấy kết hôn của chúng ta, không cần đến cục dân chính cũng được."