Khi tôi chạy vào bếp gọi Lục Hi thì đúng lúc cậu ấy đang tháo tạp dề ra.
Nghe thấy tôi nói vậy, cậu sừng sờ một lúc rồi chạy nhanh về phía phòng ngủ xem dì An Kì.
Tay đặt trên trán dì An Kì, cậu cau mày nói: "Đừng để bị đói, cậu cứ ăn cơm trước đi, tớ đưa mẹ đi bệnh viện."
"Tớ đi với cậu, đi một mình bất tiện lắm."
Lục Hi còn thật sự trầm mặc hai giây, lộ ra vẻ mặt suy nghĩ.
Sau đó cậu ấy bảo tôi lấy hộp giữ nhiệt cho bữa tối vào đấy, còn cậu đưa dì An Kì xuống dưới trước, đợi tôi xong xuôi thì đi.
Tôi lấy hộp đựng thức ăn từ trong chạn bếp nhà cậu ấy ra, cho tất cả đồ ăn vẫn còn đang nóng hôi hổi vào một cái hộp đựng thức ăn to đùng, lấy thêm ba đôi đũa.
Trong lúc đấy dì An Kì đã bị Lục Hi đánh thức, nhưng rồi cậu phát hiện ra dìu còn không nhanh bằng cõng, thế là Lục Hi đã cõng dì An Kì ra khỏi nhà.
Đi ra khỏi cửa nhà cậu suy nghĩ gì đó liền quay vào nhà rót nước ấm vào bình giữ nhiệt.
Lên xe, tôi chui xuống hàng ghế sau ngồi để làm chỗ tựa cho dì An Kì.
Lục Hi đưa điện thoại lên tai, một bên khởi động xe một bên gọi điện thoại: "Alo, bố ơi mẹ sốt rồi, con đang đưa mẹ ra bệnh viện số 3, khi nào bố tới thì gọi lại cho con."
"......"
"Tốt nhất là bố nên tới đây."
"......"
Tôi nhìn qua gương chiếu hậu thấy Lục Hi nhíu mày, sau đó cậu dùng giọng điệu như đưa ra tối hậu thư: "Bố nhất định phải tới."
Kế tiếp liền cúp điện thoại, khuôn mặt khôi phục vẻ bình tĩnh.
"Dì sốt cao lắm ư? Nhất định phải đi bệnh viện?" Tôi hỏi cậu.
Xe rẽ vào một khúc cua: "Có lẽ chỉ là bị sốt thôi nhưng sức khỏe của bà ấy rất tệ. Chẳng may có triệu chứng nào khác, đến lúc đó mới đi bệnh viện thì muộn mất."
Cậu ấy nói với giọng rất bình thường, nghe như cậu ấy đang kể lại một câu chuyện gì đấy hơn là cậu ấy đang lo lắng cho mẹ mình. Thậm chí bên trong còn có ý trách móc.
Trán dì An Kì rất nóng nhưng tay lại lạnh băng. Dì dựa vào người tôi thở hổn hển, hơi thở nóng hầm hập.
Mắt dì có quầng thâm rất rõ —— nhưng mỗi khi dì ấy tập trung tinh thần vào công việc thì chẳng một có thể nhận ra.
"Tại sao dì chẳng bao giờ để ý tới sức khỏe bản thân chứ?"
"Có thể là càm thấy không cần quá chú ý, công việc là ưu tiên hàng đầu vân vân......" Lục Hi thản nhiên trả lời tôi, "Tớ cũng không nắm rõ chỉ có thể đoán vậy thôi."
"Phải không......" Nghe thì quái quái nhưng vẫn giải thích được đôi điều, mặc dù tôi không hoàn toàn đồng ý.
Nếu để nói cái nào quan trọng hơn, thì tôi sẽ chọn sức khỏe là thứ quan trọng nhất. Nhưng với dì An Kì, sự nghiệp mới là thứ quan trọng nhất.
"Tiểu Nhạc đừng lo." Lục Hi nhìn tôi qua kính chiếu hậu, mỉm cười nói: "Tớ sẽ không giống bà ấy, đối với tớ, thứ quan trọng nhất là cậu, thứ hai mới là tớ, muốn chăm sóc cậu tốt thì phải có sức khỏe, có sức khỏe mới ở bên nhau lâu thật lâu được."
".......Ừm."
Tôi được những lời nói này của Lục Hi an ủi, trái tim có chút luống cuống.
Sau khi tới bệnh viện, Lục Hi cõng dì An Kì trên lưng, tôi đi gọi bác sĩ, dì An Kì một đường đẩy vào phòng kiểm tra long trời lở đất, tôi với Lục Hi ngồi ở hàng ghế bên ngoài chờ.
Lục Hi vẫn luôn không có biểu cảm gì, khuôn mặt bày ra vẻ bình tĩnh như có thể chống đỡ được tất cả.
Tôi đặt tay phải lên tay trái cậu, nhẹ nhàng siết.
Cậu khẽ nở nụ cười, lật bàn tay lại nắm chặt lấy tay tôi: "Có đói không?"
"...... Hử?"
"Cuối cùng thì cũng không thể ăn tối." Lục Hi dùng ngón cái vuốt ve mu bàn tay tôi rồi đứng dậy, "Cậu dừng di chuyển, tớ đi lấy cơm, chắc cơm vẫn còn nóng."
Vừa nãy vội xuống xe, hộp cơm và bình giữ nhiệt vẫn để ở hàng ghế sau.
Lục Hi xoa đầu tôi rồi quay người bước đi nhanh.
Tôi ngồi chờ một mình, cảm thấy chờ đợi là chuyện vừa lâu vừa chán.
Thời gian này có rất nhiều người trong bệnh viện, tiếng bước chân ngoài hành lang tới tới lui lui, trái lại nghe hết sức dửng dưng.
Không biết dì An Kì ra sao, hy vọng chỉ bị sốt bình thường hoặc cơ thể mệt mỏi, ngàn vạn lần đừng tìm ra bất kì triệu chứng gì khác.
Thật may tôi đã đi cùng Lục Hi tới đây.
Nếu không ngồi đợi một mình ở chỗ này, còn không ăn tối nữa, chắc chắn sẽ cảm thấy mệt mỏi hơn bây giờ nhiều.
Dường như tôi đã ngồi đợi rất lâu, lại có vẻ tôi mới đợi trong chốc lát. Vì Lục Hi vẫn chưa quay lại, kết quả xét nghiệm của dì An Kì đã có. Bác sĩ nói bị sốt do làm việc quá sức, ăn uống thất thường gây tụt huyết áp và rối loạn tiêu hóa, phải nghỉ ngơi điều độ.
Cả người tôi nhẹ nhõm hẳn, đôi khi căn bệnh tưởng chừng đáng sợ lại không nghiêm trọng như tôi tưởng.
—— Điều thú vị duy nhất chính là khi bác sĩ hỏi người nhà của dì An Kì là ai, vì Lục Hi chưa quay lại nên tôi đành nói mình là con gái của dì. Dù sao thì so với "Tôi là bạn gái con trai dì" đỡ hơn nhiều.
Lục Hi quay lại rất đúng lúc, đưa bữa tối cho tôi cầm, còn mình đi trao đổi chi tiết với bác sĩ. Tôi nhìn cậu ấy đứng thẳng tắp, bóng lưng trầm tĩnh, đáng tin cậy, khiến tôi có chút thất thần.
Lúc này, dáng vẻ của cậu thật sự rất dễ khiến làm người ta mê mệt.
Sau khi làm thủ tục nằm viện cho dì An Kì, Lục Hi để tôi chăm sóc dì, còn cậu ấy đi mua chút cháo cho dì An Kì.
"Cậu đi nhanh về nhanh nhé." Tôi bắt lấy cánh tay cậu khẽ nói, "Tớ chờ cậu về ăn cơm."
Lục Hi nhìn tôi, trong mắt lộ ra ý cười: "Được."
Tôi buông tay ra, cậu ấy liền nhanh chóng bước ra ngoài.
Cậu ấy đang có tâm trạng không tốt, nhưng thúc giục cậu ấy một câu, cho cậu ấy biết tôi chờ cậu, hy vọng cậu mau trở về, chuyện này sẽ khiến tâm trạng cậu ấy tốt hơn một chút.
Dì An Kì đang truyền nước, thở một hơi thật dài.
"Dì uống chút nước nhé?" Tôi rót một ly nước ấm ra, "Bác sĩ bảo không có vấn đề gì, ăn uống nghỉ ngơi điều độ là sẽ ổn."
"Cảm ơn cháu." Dì cầm lấy ly nước, chậm rãi nhấp nước uống, "Thật không thể tin được, trước kia làm việc liên tục cũng không thành vấn đề, bây giờ thế nào lại sốt đến mức phải vô viện?"
"Thân thể rất quan trọng, dì nhất định phải chú ý."
"Không, dì không chú ý được, cứ rảnh ra một tí là chân tay bồn chồn. Dì phải có việc để làm mới thoải mái."
"Thật vậy ư......"
"Đúng vậy, cháu đừng như dì, tiểu cô nương còn trẻ, phải biết chăm sóc bản thân."
Tôi dở khóc dở cười —— người cần phải chăm sóc và chú ý bản thân chính là dì An Kì mới đúng.
Nói chuyện thêm đôi ba câu nữa thì có người đẩy cửa bước vào. Quay lại nhìn thì là chú Lục Vĩnh Thăng.
Tôi nhớ tới tối hậu thư của Lục Hi trước khi cúp điện thoại. Xem ra lời nói của Lục Hi vẫn có tác dụng, ít nhất thì chú thật sự đã vội vàng chạy tới.
"Chú tới rồi." Tôi chào chú.
Chú hướng tôi gật đầu, mặt không biểu cảm đánh giá qua dì An Kì: "Thế nào?"
"Phát sốt, tuột huyết áp, rối loạn tiêu hóa." Dì An Kì ương ngạnh nói, "Anh tới làm gì? Việc làm ăn của anh lại bị trì hoãn xong lại quay qua trách em, nhanh quay về đi."
"Anh tới xem em có sao không, hà cớ gì cứ móc mỉa anh?"
Dì An Kì liếc chồng mình một cái: "Em không móc mỉa gì anh, em nói sự thật, anh nói xem lúc anh qua đây có phải rất bực mình hay không, đến bệnh viện chẳng vì cái gì, kết quả là mất một đơn hàng lớn?"
"Vậy em nói xem tại sao em lại tới bệnh viện rồi để anh tới chẳng vì cái gì? Không biết chú ý tới sức khỏe à?" Chú Lục Vĩnh Thăng cũng bắt đầu phát bực.
"Em nhập viện vì em muốn à? Ồ, vậy ra là em không đáng để anh tới thăm đúng không?"
"Anh không hề nói thế, em đừng có mà xuyên tạc lời của người khác, không lẽ bình thường em cũng thế này?"
"Ý tứ của anh chính là như thế còn gì, đừng có vờ vĩnh tới thăm em làm gì, quay về đi!"
—— Không tài nào cản nổi nữa rồi.
Tôi yên lặng ngồi trên ghế, cảm thấy mình chính là một người thừa thãi. Tôi bắt đầu hối hận vì lúc đầu không thừa dịp rời khỏi phòng bệnh luôn, phải làm sao bây giờ, tôi phải chuồn êm khỏi chỗ này thế nào đây?
"Cháu xin phép đi WC chút, chú dì cứ từ từ nói chuyện." Tôi tự độc thoại.
Quả nhiên cả hai đều không chú ý đến lời nói của tôi.
Vì thế tôi coi như mình đã xin phép, im lặng đứng dậy chuồn ra khỏi phòng bệnh.
Trước khi khép cửa lại, vẫn có thể nghe thấy tiếng hai người đang cãi nhau.
Bố mẹ Lục Hi hình như rất ít khi gặp nhau, tính cách có vẻ cũng không hợp —— như Lục Hi nói —— hai người vừa nhìn thấy mặt, nói chưa đầy hai câu liền cãi nhau. Nhưng trước đây móc mỉa nhau vài câu xong cái là sẽ chiến tranh lạnh, cơ mà lần này có vẻ dài hơn những lần trước.
Lục Hi......Sao cậu vẫn chưa về, tớ nhớ cậu quá đi mất thôi.
May thay, tôi đứng dựa ở cửa phòng bệnh một lúc liền thấy Lục Hi quay trở lại. Cậu ấy thấy tôi đứng ngoài cửa phòng, đầu tiên lắp bắp kinh hãi, sau đó mới hiểu ra: "Bố tớ đến rồi hả?"
"Ừm, chú tới." Tôi chỉ vào phòng bệnh, "Bây giờ bên trong......Tớ không vào được."
Tiếng cãi vã truyền qua cánh cửa.
"Không sao, tớ mang cháo vào cho mẹ, cậu đứng đây đợi tớ một chút." Cậu tỏ vẻ đã hiểu, mỉm cười xoa mặt tôi.
Lúc này, giọng nói tràn đầy tức giận của dì An Kì vọng qua cánh cửa.
"Lục Vĩnh Thăng, anh tưởng tôi muốn sống cùng anh sao? Nếu không phải vì Lục Hi, chúng ta đã sớm ly hôn rồi! Lúc ấy tôi đã nói không muốn có con, chính anh khăng khăng đòi giữ lại!"
Lục Hi thu lại bàn tay suýt chút nữa thì mở cửa.
Tôi lấy hộp cháo từ trong tay cậu đi, cậu cũng không phản đối, chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi.
"Tớ mang cháo vào cho dì, cậu đứng đây đợi tớ một chút." Lần này đến lượt tôi xoa mặt cậu, nhẹ nhàng dỗ dành cậu, "Tớ sẽ quay lại ngay, chờ tớ một chút nhé."
Lúc tôi chuẩn bị đẩy cửa ra, Lục Hi bỗng kéo tay tôi lại.
Tôi quay đầu nhìn cậu, cậu ấy cầm tay tôi đong đua một chút, đôi mắt màu trà cực kì sáng trong: "Cậu mau quay lại đó, tớ chờ cậu ăn cơm."
"Được."
Khi tôi trả lời cậu ấy, cảm thấy cả trái tim đều trở nên mềm nhũn.
Tất nhiên sẽ mau quay lại rồi, vì tớ quay về nơi cậu đang đợi chờ tớ mà , Lục Hi.