Chương 20: Chương 13-1

"Tiểu Nhạc, thi xong rồi, thi xong rồi, cuối cùng cũng thi xong rồi!"

Không biết Lục Hi dùng tốc độ như thế nào để phi tới, nhưng lần này tôi mới vừa đi tới khu dạy học, đã bị Lục Hi chờ ở cửa ôm chặt.

Cũng may ở đây nhiều người, cho nên cậu ấy rất biết kiềm chế, chỉ ôm tôi một chút sau đó kéo tay tôi, vui vẻ đi ra ngoài: "Đi thôi, chiều nay nghỉ, chúng ta đi ăn cơm trước, rồi về nhà ngủ hay đi ra ngoài chơi đều nghe cậu!"

"Đã thi xong rồi......Nhưng mà khả năng lần sau cậu sẽ phải đổi phòng thi đấy." Tôi dở khóc dở cười.

Lục Hi có lẽ là người duy nhất trong 450 học sinh không thèm quan tâm tới kết quả thi. Thế mà hết lần này đến lần khác cậu luôn đạt thành tích tốt nhất.

Mặc dù lần kiểm tra sau cậu ấy chắc sẽ ngồi ở phòng thi thứ hai.

Dù sao thì cậu ấy cũng bỏ thi một môn, bị trừ mất 120 điểm, thêm bớt các thứ thì chắc cũng nằm ngoài top 50.

Từ bé đến giờ, rốt cuộc cũng có một lần thành tích bài kiểm tra của cậu rớt ra khỏi lớp một, rất đáng để chúc mừng.

Đều bỏ thi một môn nhưng tôi lại không có đãi ngộ tốt như vậy, xếp hạng hàng tháng đoán chừng trượt đến 200%. Tuy đã có Lục Hi giúp tôi bao biện và cam đoan với bố mẹ, nhưng tôi vẫn không muốn nghĩ tới biểu cảm của bố mẹ khi tôi cầm phiếu điểm về.

Nếu mẫu thân đại nhân dưới cơn thịnh nộ đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi đành phải đến nhà Lục Hi ở ké thôi, ha ha ha —— đúng kiểu trong khổ có sướиɠ trong vui có buồn.

"Tiểu Nhạc! Thi xong rồi, tạm biệt!" Giọng của Lâm Linh từ sau lưng bỗng nhiên truyền đến, Lục Hi tay mắt lanh lẹ ôm tôi vào lòng. Lâm Linh đi đến cạnh chúng tôi, bơ Lục Hi, cười tủm tỉm hướng về phía tôi vẫy tay: "Tớ đi trước nhé! Hy vọng lần sau chúng ta vẫn ở chung một phòng thi!"

Tôi yên lặng nhìn cô ấy, không mở miệng. Dấu tay trên cổ cô ấy gần như đã mờ đi, giọng điệu cũng đã trở lại ầm ĩ sôi nổi như xưa.

Lâm Linh dường như không quan tâm đến sự trầm mặc của tôi, cười hì hì xoay người, tung tăng nhảy nhót chạy đi. Nhìn theo bóng lưng cô ấy, bị mọi người cười nhạo là bao dung, nhưng chẳng qua cô ấy quá hồn nhiên.

"Thích." Lục Hi hừ lạnh một tiếng, "Ấu trĩ."

"Làm sao vậy?"

"Tớ nói, cô ta ấu trĩ." Lục Hi không buông tôi ra, trực tiếp ôm lấy tôi, chậm rãi đi về phía cổng trường, "Việc cô ta kiên trì quấy rầy hơn nửa là mong tớ vì thế mà tức giận, tốt nhất là có thể khiến tớ mất đi lý trí......Như vậy cô ta sẽ đạt được mục đích của mình."

"Hả?...... Vì sao?" Đây không phải là lần đầu tiên tôi cảm nhận được khoảng cách chênh lệch IQ giữa tôi và Lục Hi.

"Bởi vì cô ta hy vọng thích của người khác cũng không đáng giá giống như mình, khi gặp chuyện không hay, thì sẽ hy vọng những người khác cũng xui xẻo giống mình để được an ủi......Nhưng cô ta thật sự đã tìm lầm người." Lục Hi hơi mỉm cười, vuốt mái tóc tôi, "Đừng nói đến cô ta nữa, nhắc đến liền khó chịu, chúng ta nghĩ xem trưa ăn cái gì đi?"

Lục Hi đã nói thế, vậy thì đề tài này sẽ kết thúc, mà tôi quả thật cũng không có ý định tìm hiểu thêm.

Nếu tôi là nhân vật chính trong tiểu thuyết hoặc là truyện tranh, thì có lẽ tôi sẽ dấn thân vào con đường đầy hào quang của nhân vật chính như tìm hiểu về quá khứ của Lâm Linh, an ủi cô ấy cho cô ấy sức mạnh, và cuối cùng dẫn cô ấy hướng tới ánh sáng rực rỡ (của Đảng ( ̄︶ ̄*)) j4f)

Mà vừa nhìn một cái là có thể đoán ra được Lâm Linh - bạn tốt của nhân vật chính, chính là mục tiêu cần công lược.

Nhưng với tôi thì không phải, tôi không muốn phí thời gian cho mấy chuyện phiền phức này, suy cho cùng, tôi gần như không thể coi người khác là bạn bè được, Lâm Linh cũng không phải ngoại lệ.

Về phần làm sao Lục Hi biết được chuyện này......Cậu ấy luôn luôn biết nhiều thứ, tôi cùng cậu nhìn thấy những thứ giống nhau, nhưng cậu ấy bao giờ cũng có thể nhìn thấy những thứ khác sâu xa hơn tôi, hơn nữa tất cả hầu như đều được chứng minh là đúng.

"Ăn gì cũng được, đừng đi đến nơi có quá nhiều người." Tôi nói.

Lục Hi suy nghĩ một lúc, hai mắt bỗng sáng lên: "Đi mua nguyên liệu nấu ăn đi, về nhà tớ nấu cơm cho cậu được không?"

Hai mắt tôi sáng lên, dùng sức gật đầu.



Có một chuỗi siêu thị lớn đối diện tiểu khu, và ngay lối vào tiểu khu có một chợ rau ngầm. Đầu tiên tôi và Lục Hi vào siêu thị mua ức gà và viên xốt cà ri. Sau đó đi đến chợ rau ngầm dưới lòng đất mua rau dưa.

Tôi muốn ăn cà ri vì tự dưng cảm thấy lâu rồi chưa được ăn, mà cơm cà ri mua bên ngoài lúc nào cũng đắt, một suất chỉ có mấy miếng thịt ít ỏi.

Mỗi lần đi chợ rau ngầm với Lục Hi, thu hoạch rất tốt, những người lớn lên xinh đẹp sẽ luôn được đối đãi tốt. Những chàng trai đã đẹp trai lại còn lễ phép đến mua rau, sẽ được các dì trong chợ rau vô cùng ưu ái.

Lục Hi nhanh chóng chọn rau, thỉnh thoảng lại tán gẫu với các dì ở chợ rau vài câu, rồi nhận được một nắm hành lá với hai củ tỏi. Khi thanh toán tiền, mấy đồng tiền lẻ đều được bớt hết. Lục Hi mỉm cười cảm ơn khiến bất kể cô dì chú bác nào mặt cũng tươi như hoa, không ngớt lời khen hiếm thấy đứa trẻ nào tự đi chợ như này.

Về phần tôi? Tôi phụ trách đi theo sau Lục Hi mua xì dầu*.

*Mua xì dầu: Là một thuật ngữ mạng tại Trung Quốc, có thể hiểu là đi ngang qua, chuyện không liên quan tới mình.

Mua rau xong, tiện thể mua luôn một túi táo, dẹp đường quay về......quay về nhà Lục Hi.

Bố mẹ đã thực hiện chính sách nuôi thả tôi từ sớm, nên khi tôi nói cuối tuần này sẽ ở nhà Lục Hi, hai người rất vui vẻ lên kế hoạch đi hẹn hò ăn tối rồi dạo phố, mua sắm. Tôi thường xuyên cảm thấy họ vẫn giữ được ngọn lửa tình yêu cho đến bây giờ thật giỏi, nhưng tôi thề tôi chưa bao giờ ghen tị chuyện ấy, vì nó không cần thiết.

Cũng giống như Lục Hi rất quen thuộc nhà tôi, tôi cũng vô cùng quen thuộc với nhà cậu, không những vậy trong nhà cậu ấy còn có một chiếc cốc dành riêng cho tôi uống nước cực dễ thương, nắp cốc hình con thỏ, ở trong một đống những chiếc cốc thủy tinh sang trọng khác trông nó có vẻ khá lạc lõng.

Lục Hi đã chọn nó cho tôi.

Cất đồ vào bếp, Lục Hi không đυ.ng tới đống rau, chuyện đầu tiên là rửa sạch táo, sau đó gọt sạch đưa cho tôi: "Ăn từ từ."

Tôi cắn một miếng: "Lần nào cậu gọt vỏ cũng không bị đứt đoạn."

Tôi đã quá lười để hỏi và đổi nó thành một câu trần thuật luôn.

Lục Hi đem dao gọt hoa quả cắm trở lại hộp đựng dao, thản nhiên đáp: "Bởi vì cậu nói thích nhìn nguyên một dải vỏ táo."

......Hình như là có chuyện như vậy thật.

"Có cần tớ giúp gì không?"

"Ừm......Cậu bóc ít tỏi cho tớ nhé?"

"...... Tốt hơn thì tớ nên ăn táo." Tôi cực khổ lột vỏ tỏi năm phút có lẽ còn không bằng ngón tay Lục Hi bóc.

"Ừ!"

Đối với Lục Hi mà nói, tôi ở lại ăn táo việc gì cũng không làm, so với tôi qua giúp càng làm cho cậu ấy vui hơn.

Bởi vì chỉ cần tôi cầm một con dao trong tay, dù là dao làm bếp hay dao gọt hoa quả, thậm chí chỉ là cái gọt khoai tây, tinh thần của Lục Hi đều rất căng thẳng, dưới áp lực tinh thần như vậy, cậu ấy rất dễ bất ổn về mặt cảm xúc và ý chí. Cũng vì mất tập trung nên hầu như không thể làm được gì.

Lúc trước khi không hề hay biết, tôi ngồi trong phòng khách nhà cậu, tự mình gọt táo. Lúc ấy, cảm giác của tôi là —— không một tiếng động, nhưng dao gọt hoa quả trên tay phải đột nhiên bị lấy mất. Quay lại thì thấy Lục Hi nhìn tôi với vẻ mặt đầy sợ hãi, cậu đặt con dao gọt hoa quả lên bàn trà, cầm lấy tay tôi lật qua lật lại, cho đến khi xác nhận không có vết thương nào, cậu ấy mới thở dài nhẹ nhõm.

Khi đó trên trán cậu đều là mồ hôi lạnh, nhỏ giọng nói với tôi: "Đừng cầm dao...tớ sợ."

—— Sau đó tôi trở nên sa đọa đến táo cũng phải để bạn trai gọt.

Kỳ thật chuyện này cũng không có gì xấu, tùy suy nghĩ của mỗi người, ít nhất tôi cũng không vì bản thân mình vô dụng mà cảm thấy bất an, chi bằng nói tôi đã quá sa đọa tới mức yên tâm thoải mái.



"Lục Hi." Tôi vừa nhai táo vừa gọi cậu.

"Hử?"

"Bài toán cuối cậu đã làm ra rồi hả?"

"Ừ, chờ đến khi trả bài thi tớ sẽ chỉ cho cậu."

"Thật ra tớ xem cũng chẳng hiểu gì đâu."

"Không hiểu cũng không sao, tớ chính là muốn cho cậu xem. Bởi vì biết Tiểu Nhạc sẽ xem nên tớ viết rất rõ ràng, không hề gạch xóa gì luôn."

"Đúng rồi...... Câu trắc nghiệm cuối môn vật lý là A,D phải không?" Tôi do dự một lúc lâu, cuối cùng đem câu hỏi mà tôi đã kìm nén mấy ngày ra hỏi —— Tôi thực sự muốn biết! Đây là một câu chọn nhiều đáp án duy nhất mà tôi đã dũng cảm chọn hai đáp án! Những câu trắc nghiệm khác đều sợ chọn sai sẽ mất điểm, nên tôi chỉ chọn đúng một đáp án chắc ăn nhất, chỉ cần lấy được 1 điểm còn hơn không có gì.

"......" Lục Hi im lặng một lúc, "Là ACD."

"A không sao không sao...... Tớ không chọn sai là tốt rồi." Tôi thở dài nhẹ nhõm, mặc dù chỉ đạt được có một điểm.

Chúng tôi ở phòng bếp câu được câu không nói chuyện, cho đến khi nồi cà ri sôi lăn tăn, Lục Hi vặn nhỏ lửa chậm rãi đun, rồi cởi tạp dề ra phòng khách đun nước pha trà,

Di động báo có tin nhắn WeChat mới, tôi mở ra xem trong nháy mắt không biết phải trả lời như thế nào.

Cuối cùng tôi túm lấy quần áo của Lục Hi: "Lục Hi, Quan Nghiên gửi tin nhắn WeChat cho tớ."

WeChat của tôi không có nhiều bạn bè, ngoại trừ cha mẹ, thì là họ hàng thân thích, nếu không nữa thì là tài khoản công khai, chẳng hạn như ứng dụng hội viên Pizza Hut.

"Nói cái gì?"

"Nói......" Tôi có điểm dở khóc dở cười, "Quan Nghiên hỏi tớ, có biết từ "bệnh kiều" là gì không."

Biểu cảm của Lục Hi trong nháy mắt trở nên khá đặc sắc.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Thật ra, cảm hứng để viết truyện này bắt nguồn từ cái này.

Tôi đã đọc qua các truyện về đề tài bệnh kiều, BG có, BL cũng có.

Nói thế nào được nhỉ, hầu như tất cả các nhân vật chính đều phản kháng + chạy trốn khỏi mạch truyện, cuối cùng vẫn bị bệnh kiều tóm gọn, hoặc là cự nự không chấp nhận, hoặc là trực tiếp bị nhốt vào buồng giam vân vân và vân vân.

Tôi thực sự xót xa, đau lòng cho bệnh kiều trong những câu truyện này.

Tại sao bệnh kiều không thể có được một mối quan hệ ấm áp, hòa hợp, tại sao không thể có một người yêu, hiểu và chấp nhận bệnh kiều?

Bệnh kiều tại sao lại không thể yêu đương bình thường! Bệnh kiều cũng có thanh xuân! Nhất định phải ầm ĩ đến mức cả hai cùng bị thua thiệt sao?

Bệnh kiều thực sự, ở một mức độ nào đó, rất đơn giản và dễ hiểu!

..... Sau đó, tôi đã viết.

Tôi muốn Lục Hi có được một tâm trạng ấm áp và hạnh phúc với Tiểu Nhạc, mỗi ngày đều nước chảy mây trôi chậm rãi qua.