Chương 13: Chương 8-3

Tôi và Lục Hi ở trong bếp nấu cơm tối, trong tiếng xắt rau, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nói của Quan Nghiên từ phòng khách truyền vào."Em bây giờ không có ở trường, cũng không ở nhà......."

"......Anh để em yên tĩnh chút được không, em thật sự rất mệt."

"Em không sao, anh không cần phải lo lắng......"

"Tiểu Nhạc."

Hử? Hình như xuất hiện giọng của Lục Hi?

Vỗn dĩ tôi đang ngồi xổm trước thùng rác để bóc tỏi, mấy nhánh tỏi được bóc sạch sẽ bị tôi nắm bên lòng bàn tay trái, nửa nhánh tỏi chưa được nhặt thì bên lòng bàn tay phải. Tôi bị giọng của Lục Hi làm giật mình, suýt nữa run tay ném hết tất cả vào thùng rác.

Lục Hi phụt cười, cậu lấy tỏi bên tay trái tôi để lên thớt, lấy luôn cả tỏi bên tay phải tôi, ngồi xổm xuống, ngón tay chà xát lưu loát lột toàn bộ vỏ tỏi ra.

Tôi mang theo ánh mắt sùng bái nhìn ngón tay Lục Hi —— cách làm của cậu ấy tôi quan sát rất lâu cũng bắt chước nhiều lần, nhưng không biết có phải do ngón tay tôi hay do chỉ số thông minh của tôi thấp, tôi lột mãi cũng không được như cậu, chỉ có thể bóc từng chút một.

Lục Hi dùng ngón trỏ chạm vào gương mặt tôi, tính trẻ con mà nói: "Đừng nghe chị ấy gọi điện thoại, đấy là chuyện của chị ấy, nhìn tớ nấu cơm."

"Được, không nghe nữa." Tôi nhìn cậu cười, "Nhưng tớ có chút không yên tâm."

"Vậy cũng không có cách nào, chúng ta chỉ có thể giúp chị ấy một chút, còn lại, xem chị ấy làm như thế nào." Lục Hi gom mấy nhánh tỏi lại, dùng dao băm nhuyễn, "Tiểu Nhạc, không phải ai cũng may mắn được như tớ."

"Hả?"

"Cũng không nhất định là may mắn, có lẽ kiếp trước tớ đã cứu cả vũ trụ, nên kiếp này tớ mới có cậu."

Tôi trong lúc nhất thời không biết nói gì.

Lục Hi lấy măng ngâm ra, xếp chúng lên thớt cắt thành từng miếng nhỏ —— tôi thích ăn thịt lợn xào măng, của Lục Hi so với bố tôi làm còn ngon hơn.

"Tớ thì sao?" Tôi bước đến bên cạnh cậu nhìn cậu xắt măng, "Tớ kiếp trước đã cứu hai cái vũ trụ?"

Lục Hi chớp chớp mắt, trong mắt giống như vụn kim cương rơi xuống, sáng lấp lánh: "Kiếp trước thế nào cũng được, kiếp này cậu chỉ cần cứu vớt tớ là đủ rồi, thế giới gì đấy không cần quan tâm."

"Được —— nữ thần Tiểu Nhạc vĩ đại bây giờ chỉ cứu vớt cậu, chàng trai, ra đây nấu cơm cho nữ thần ăn no, ngươi sẽ được ta cứu rỗi!"

"Vâng tất cả đều theo ý chỉ của ngài." Lục Hi nghiêng đầu cười, "Tiểu Nhạc, đừng đứng gần đấy, cẩn thẩn dầu mỡ bắn lên người."

Tôi làm trợ thủ nhưng cậu cũng chẳng cần đến, thế nên tôi có thể yên tâm thoải mái dựa vào tủ lạnh ngồi xổm trên mặt đất chờ cơm —— ngồi xổm tiết kiệm sức lực hơn, với cả tôi có phần hơi mệt.

"Ngồi xổm chân sẽ tê đấy."

"Đến lúc đấy cậu kéo tớ dậy là được mà." Tôi nói hợp tình hợp lí.



"Được." Thế mà Lục Hi lại rất vui sướиɠ.

Măng và thịt lợn đun trong nồi một lúc, Lục Hi lại rã đông cánh gà đem nó rửa sạch sẽ, bổ nấm hương rồi lấy một cái nồi khác chiên cánh gà.

Công việc của tôi từ lúc bắt đầu đến kết thúc chính là —— rửa sạch nấm hương.

"Tiểu Nhạc." Quan Nghiên đẩy cửa phòng bếp ra, một tay vẫn còn cầm di động, "Vừa rồi......chị nói chuyện điện thoại với hắn."

Dao phay của Lục Hi "Rầm" một tiếng trên thớt, cậu đang bày tỏ thái độ bất mãn đối với Quan Nghiêu khi đột nhiên xông vào bếp.

Tôi nhét vào miệng Lục Hi mấy quả nho hồng mà cậu ấy thích ăn, trấn an một chút, rồi mới nhìn về phía Quan Nghiên: "Như thế nào?"

"Hắn đang qua đây, cho nên chị với hắn đã hẹn gặp nhau ở đây vào trưa mai......Nói chuyện nghiêm túc."

"Vậy là tốt rồi......"Tôi do dự một chút, vẫn là nói ra miệng, "Cần tụi em đi cùng chị không?"

"Không cần." Lục Hi mặt không chút thay đổi nói chen vào, "Đấy là chuyện của hai người bọn họ, bạn trai chị ấy cũng không muốn nhìn thấy Quan Nghiêm mang người ngoài tới."

"Đúng vậy, chị tự đi là được rồi. Chị sẽ làm theo lời mấy đứa nói, nghiêm túc nói chuyện với hắn. Đừng lo cho chị, sẽ không có việc gì đâu." Quan Nghiên đã khôi phục bình tĩnh, chị vén tóc, nói với vẻ mặt kiên định.

Tôi muốn đứng dậy, nhưng phát hiện Lục Hi nói đúng —— chân tôi đã tê rần, không có sức lực. Vì thế tôi đành phải gọi Lục Hi, kêu cậu kéo tôi dậy, lại bóp chân cho tôi.

"Quan Nghiên, em có chuyện muốn nói với chị......" Tôi cân nhắc từ ngữ, "Từ khi còn nhỏ trong xương cốt chị đã rất kiêu hãnh, chuyện mà chị suy nghĩ, chị thường không muốn nói ra hết, hoặc chỉ nói những cái mà chị cho rằng đối phương có thể hiểu, không hơn không bớt, em nói đúng chứ?"

"Mà, chị ngày mai, ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Không cần nói súc tích, không cần nói vòng vo, nếu anh ta hiểu sai, chị có thể nói cho anh ta biết đấy là sai, giải thích lại một lần nữa suy nghĩ của chị. Em biết chị thật sự muốn giải quyết tốt vấn đề này, thế nên đừng giận dỗi hoặc kiêu ngạo, nếu chị không nói rõ ràng mọi chuyện, như thế sẽ không tốt."

Một hồi lâu, Quan Nghiên cũng không có nói lời nào.

"Tiểu Nhạc, tớ muốn ăn nho." Lục Hi gọi tôi.

Tôi lại rửa sạch một chùm nho hồng, lấy từng quả đút cho Lục Hi ăn —— mặc dù chưa chắc cậu đã muốn ăn nho, mà là muốn dời lực chú ý của tôi.

"Em với Lục Hi......" Quan Nghiên bỗng nhiên mở miệng, "...... Luôn như này sao?"

"Hả?"

Tôi nhất thời không hiểu Quan Nghiên đang nói hỏi cái gì, nhưng Lục Hi đã nghe hiểu: "Tụi em luôn luôn như thế này, muốn cái gì thì nói, không muốn cái gì cũng nói, vui vẻ khó chịu đều nói ra, không phải đây là chuyện đơn giản sao?"

"...... Ha ha ha, em nói đúng." Quan Nghiên bỗng nhiên cười tự giễu, "Kỳ thật, khi còn nhỏ chị luôn cho rằng em thích Tiểu Nhạc là lời trẻ con nói đùa, lớn lên thảo nào cũng tách ra, chị luôn nghĩ chị trưởng thành hơn mấy đứa......Mà dường như không phải vậy, đi vào chỗ bế tắc lại chính là chị."

Lục Hi từ trong nồi gắp một miếng nấm hương, thổi thổi, đưa tới bên miệng tôi: "Tiểu Nhạc, cậu cảm thấy tớ là trẻ con nói đùa sao?"

Tôi cắn miếng nấm hương —— ăn thật ngon!!! —— lắc đầu.



"Chị xem, Tiểu Nhạc không cảm thấy em là trẻ con nói đùa, cậu ấy biết là được. Người khác nghĩ thế nào, không có liên quan tới em." Lục Hi rút về đôi đũa, liếʍ đầu đũa —— chắc chắn là cố ý, tôi thề, Lục Hi đang chọc ghẹo tôi.

Hơn nữa cậu chọc rất thành công.

"Em chẳng giống học sinh cấp 3 tí nào......" Quan Nghiêu cảm thán.

"Đúng không? Em sẽ coi đây là một lời khen, cảm ơn."

Tôi lập tức lấy ra một chồng bát đũa: "Quan Nghiên, ăn cơm thôi, chị ăn nhiều một chút, Lục Hi nấu cơm ngon lắm!"

Đêm đó, lúc thay xong quần áo ngủ lên giường nằm, tôi rốt cuộc mới cảm thấy mình thở phào nhẹ nhõm.

Sao lại có cảm giác ngày hôm nay đặc biệt dài......Không, nó đặc biệt dài vào buổi chiều và buổi tối sau khi tan học.

"Lại nghĩ cái gì rồi?" Lục Hi gõ lên trán tôi, "Đi ngủ."

"Cảm thấy mệt." Tôi nói, ánh mắt theo bản năng nhìn theo chuyển động đầu ngón tay Lục Hi.

Lục Hi hơi bĩu môi, cậu kéo chăn nằm lên giường: "Mệt thì nhanh đi ngủ, không được nghĩ tới chuyện của Quan Nghiên nữa, cậu nói với chị ấy nhiều như vậy rồi, giải quyết không được, cũng không phải do cậu sai."

Tôi nhịn không được vui vẻ, chọc hai má Lục Hi: "Tớ vừa rồi không nghĩ tới chuyện của chị ấy."

"Vậy cậu suy nghĩ chuyện gì?"

Giường nằm hai người có chút nhỏ, Lục Hi phải đem tôi ôm vào trong ngực, mới có thể an ổn nằm xuống giường.

"Suy nghĩ, nếu có một ngày tớ cách cậu rất xa, cậu có đến tìm tớ về không?"

Lục Hi im lặng siết chặt vòng tay.

Một lát sau, tôi nghe thấy cậu thở dài nói: "Sẽ."

"Mặc kệ câu ở đâu, mặc kệ tốn bao lâu, có chết cũng phải tìm trở về......Nhưng đừng để tớ làm điều đó, Tiểu Nhạc."

"Biết không, Lục Hi, nghe cậu nói như thế, tớ tự nhiên không thấy sợ hãi nữa."

"Từ nhỏ cậu đã không sợ tớ." Lục Hi mỉm cười.

"Đúng vậy, tớ cảm thấy an tâm, có lẽ bởi vì......"

"...... Bởi vì cái gì? Cái gì hả Tiểu Nhạc? Nói đi nói đi mà."

"Bởi vì cậu đấy."