Vào những lúc thanh tỉnh hiếm hoi, liền ôm ấy Trần Phong liên tục hỏi anh ấy, hết lần này đến lần khác:
“Trần Phong, anh yêu em không?”
Mà Trần Phong lần nào cũng khóc lóc, ôm tôi nói: "Anh yêu em còn hơn cả mạng sống của chính mình nữa"
Tôi vốn tưởng rằng hai người chúng tôi sẽ cứ như vậy, chờ một ngày cảnh sát tới cửa.
Chính là chưa chờ được cảnh sát, lại chờ được ba mẹ tôi tìm tới cửa.
Bọn họ đối với sự tình chia tay của tôi rất bất mãn, càng không biết Vu Cường đã chết, cứ muốn tôi đi xin lỗi hắn, làm hòa với hắn.
Tôi vốn không để ý đến phản ứng của bọn họ.
Ai ngờ sau lại……
Xử lý thi thể của bọn họ xong, tôi lái xe lao ra khỏi nhà.
Khi đó, tôi đã quyết tâm muốn chết, không bao lâu sau liền đυ.ng phải cột điện ven đường.
Toàn bộ đầu xe đều bị bẹp đi.
Tôi bị thương nặng khi tông vào cột điện, được đưa vào bệnh viện.
Sau đó bốn tháng sau, vẫn là Trần Phong luôn luôn ở bên tôi cẩn thận tỉ mỉ mà chăm sóc tôi....
20.
Huyệt Thái Dương của tôi đau rát, từng mạch máu đập thình thịch.
Những mảnh nhỏ ký ức sót lại đã bị tôi nhớ lại toàn bộ.
Tôi trăm triệu lần không nghĩ tới, chân tướng sự việc thế nhưng là cái dạng này……
Vì tôi, Trần Phong trực tiếp đem cuộc đời của chính mình vo thành giấy lộn đều ném đi hết sao?
Nhưng vì tôi mà làm như vậy, thật sự đáng giá sao?
“……”
Tôi cũng không biết hai ngày tiếp theo tôi vượt qua như thế nào.
Đợi sau khi tôi bình tĩnh lại, tôi không chút suy nghĩ, trực tiếp đi tới Cục Cảnh Sát.
Nữ cảnh sát ở Cục Cảnh Sát nhìn tôi rất là dịu dàng, hỏi tôi tới cục cảnh sát có chuyện gì.
Tôi ngẩng đầu, thập phần miễn cưỡng mà cười cười với cô ấy.
Nháy mắt, nước mắt tôi liền xoạch xoạch mà rớt xuống.
Tôi nói tôi muốn gặp Trần Phong.
Ánh mắt của cô ấy lập tức trở nên có chút đồng tình.
Đại khái cái là vì tôi là『 người bị hại 』 đi.
Cô ấy rất nhanh làm tốt thủ tục cho tôi.
Ngày đó, tôi mặc trên người một chiếc váy màu trắng gạo.
Dưới chân còn đeo một đôi giày da nhỏ đính trân châu.
Không thể miêu tả được thành lời là đẹp đến mức nào.
Tôi nhớ đến lần đầu tiên Trần Phong gặp tôi, cũng là bộ váy này, tôi liếc mắt một cái thấy trong ánh mắt hắn là sự kinh diễm.
……
Quả nhiên, giống như trong suy nghĩ của tôi.
Thời điểm Trần Phong thấy ta mặc bộ váy này, sửng sốt một chút.
“Em tới làm gì?”
Ngữ khí anh ấy có chút hung ác tàn nhẫn.
Nhưng tôi lại nhịn không được cười cười: “Em biết tất cả rồi, Trần Phong.”
“Em biết cái……?”
Trần Phong sửng sốt một chút, đột nhiên đem thân mình tiến gần đến tấm kính phía trước, ánh mắt chằm chằm nhìn tôi không rời.
“Biết hết thì thế nào, muốn tôi đền mạng sao? Lâm Vân, em chạy thật xa tới nơi này, sẽ không nghĩ là muốn cùng tôi nói những lời này đi? Nếu đúng là những lời nói như vậy, tôi khuyên em vẫn nên đi đi, thứ nhất tôi sẽ không xin lỗi, thứ hai không sám hối, em nghĩ cũng đừng nghĩ."
Anh ấy còn có ý đồ muốn thay tôi che giấu.
Nhưng tôi…… Lại không muốn nhận phần ân tình này của anh ấy.
“Trần Phong…… Anh vì cái gì phải làm như vậy?”
Cách một tấm kính, tôi đem tay mình đặt lên, thật giống như đang chạm vào mặt anh ấy.
Anh vẫn nhìn chằm chằm tôi, im lặng một lúc thật lâu, sau đó cười cười.
“Lâm Vân, em còn nhớ rõ trái tim này của tôi có được như thế nào không?”
Anh ấy hạ giọng.
“Ngày đó khi từ trong phòng phẫu thuật ra, em hỏi tôi, cuộc đời của một người đến cuối cùng phải trải qua bao nhiêu cực khổ, mới có thể có được một cái kết viên mãn?"
“Tôi không biết nên trả lời như thế nào."
“Lúc ấy tôi chỉ suy nghĩ là, trên đời này, ai đó nói xem……cái người này làm thế nào đến khóc cũng có thể đẹp đến như vậy?
Đôi mắt của anh ấy, kìm nén đến mức đỏ bừng.
Mà nhìn xuyên qua tấm kính, tôi nhìn thấy hai mắt của tôi, cũng không tự giác mà ứa ra nước mắt.
“Lâm Vân, em cho tôi tình yêu……”
Tôi nghe được từng tiếng nỉ non của anh ấy.
Mà ở phía trước anh ấy cũng giơ tay, đem lòng bàn tay cách một tấm kính, cùng lòng bàn tay tôi đặt lên một chỗ ở bên nhau.
Nước mắt tôi rốt cuộc cũng nhịn không được rớt xuống dưới.
21.
Từ trại tạm giam bước ra.
Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía mặt trời trên đỉnh đầu.
Ánh sáng kia lóa mắt, chiếu xuống khiến tôi không thể không nheo lại đôi mắt.
Có lẽ, đây là cuộc sống đi……
Tôi không nói gì, ở cửa trại tạm giam đứng hồi lâu.
Thẳng đến khi có người tới thúc giục, tôi mới bình phục tốt cảm xúc, một lần nữa tìm được vị nữ cảnh sát vừa rồi mới tiếp đãi tôi.
“Chị không sao chứ?”
Cô ấy rất quan tâm mà nhìn tôi.
Tôi lắc đầu, thập phần miễn cưỡng mà hướng nàng cười cười.
Tôi nói: “Cảnh sát, tôi đã gϊếŧ người.”
(Hoàn chính văn)