Chương 3

Cha mẹ tôi rời khỏi trấn trên từ bốn tháng trước, nhưng hành tung của bọn họ đã biến mất khi ở gần biệt thự.

Mà trong bản ghi chép chấm công của Trần Phong ở viện phúc lợi cũng từ lúc ấy bắt đầu trở nên không ổn định.

Về sau, tôi xảy ra chuyện phải vào bệnh viện.

Anh ta liền dứt khoát đổi sang chỉ làm buổi sáng, thường xuyên tới bệnh viện trông tôi……

Nhưng mà…… tại sao tôi xảy ra chuyện đây?

Trần Phong cùng bác sĩ đều nói tôi bị tai nạn xe cộ, đυ.ng vào đầu.

Điều này không sai.

Nhưng tôi ở nơi nào xảy ra tai nạn xe cộ đây?

“……”

Tôi quyết định, không bằng để thám tử điều tra chính tôi, như vậy khả năng càng dễ dàng biết được chân tướng sự thật.

Kết quả điều tra rất mau tới tay tôi.

Nhưng tôi nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.

Bởi vì trong phần tư liệu này lại lần nữa xác nhận tôi và Trần Phong có quan hệ.

Trong lúc đó hai chúng tôi chính xác là có quen nhau hai năm.

Nhưng đồng thời, ở trong hai năm đó, tôi vẫn luôn qua lại cùng Vu Cường.

Vu Cường mà tôi không dám nhớ tới tên hắn, lại lần nữa xuất hiện.

Tư liệu còn ghi, tôi chi tiền để Trấn Phong làm phẫu thuật tim.

Mà chuyện này về sau bị Vu Cường phát hiện, hắn đánh tôi, sau đó liền không xuất hiện nữa.

Cha mẹ tôi bốn tháng trước đến đây tìm tôi, sau lại cũng biến mất.

Tôi không nghĩ ra mối liên quan giữa hai chuyện này, liền chạy tới mộ viên hỏi người trông coi nghĩa trang.

Người trông coi nói bia mộ được lập từ bốn tháng trước, có giấy báo tử, hợp pháp.

Mà người qua đây xử lý chôn cất, đúng là Trần Phong.

“Nếu tôi muốn nhìn một chút xem dưới bia mộ có tro cốt hay không, cần làm những thủ tục gì?"

Người trông coi bị lời nói của tôi làm hoảng sợ, nhìn tôi với ánh mắt quỷ dị, hơn nửa ngày mới nói được thành lời: “Cô là người nhà sao?”

“Đúng vậy.”

……

Sau khi lăn qua lộn lại mấy giờ đồng hồ, tôi rốt cuộc mới biết rõ những yêu cầu của thủ tục, xác định thời gian muốn đem tro cốt ba mẹ từ trong nghĩa trang ra.

Không biết như thế nào, tôi có cảm giác bên trong ẩn giấu bí mật.

Buổi tối vào lúc về nhà, tôi không chú ý ngoài cửa có người.

Trần Phong kêu tên của tôi, tôi đang mải suy nghĩ, tức khắc bị anh ta làm giật mình, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Sau đó hắn ôm được tôi, hỏi han vài câu quan tâm, đột nhiên hỏi tôi: “Buổi chiều em đi nghĩa trang à?”

“Làm sao anh biết?!”

“Trên đầu em dính lá cây, loại cây này chỉ ở nghĩa trang mới có.”

“……”

Tôi lấy lại bình tĩnh, cố gắng nở một nụ cười tươi.

“Tôi nhớ ba mẹ, đến thăm bọn họ.”

Vừa dứt lời, tôi phát hiện ánh mắt Trần Phong nhìn tôi có điểm quỷ dị.

Dường như nhìn thấu tính toán trong lòng ta.

11.

Buổi tối hôm đó, anh ta mang tôi đến một nhà hàng đồ Tây xa hoa. Chọn một chai rượu vang đỏ giá một vạn, còn gọi một người chơi vĩ cầm đến kéo đàn cho tôi nghe.

Tôi cực kỳ khẩn trương, không biết vì sao anh ta đột nhiên biểu hiện dị thường như vậy.

Rượu kia rõ ràng không ở trong khả năng chi tiêu của anh ta, mà tôi cũng đã hiểu biết qua, mức giá ăn uống ở đây mỗi người tầm một ngàn.

Càng chưa nói đến phí phục vụ cho những dịch vụ thêm này.

Anh ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Tôi nhịn không được nhìn anh ta chằm chằm hắn.

Anh ta đang cắt miếng bò bít tết, tư thế cũng không thuần thục, nhưng lại có khí thế tàn nhẫn.

Dao sắc, hung hăng đem miếng bò bít tết cắt thành từng miếng một.

Phát ra âm thanh “két két" gai người.

Tôi nhịn không được run lập cập.

Chỉ cảm thấy dao trong tay anh ta, giống như đang cắt thịt trên người tôi vậy.

Tơ máu trong thịt chảy ra cùng lúc đó anh ta nhìn tôi cười:"Tiểu Vân, chúng ta chia tay đi.”

“……”

Vào ban đêm, tôi mơ thấy ác mọng.



Trong mộng Trần Phong hết sức xa lạ.

Trong tay anh ta cầm rìu, từng nhát từng nhát chém xuống.

Trên mặt đất rất nhanh liền có một vũng máu lớn chảy ra loang lổ.

Rồi sau đó, anh ta ngẩng đầu, hướng tôi nhếch miệng cười ——

“A ——!”

Tôi thét chói tai tỉnh lại,

Áo ngủ bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng nước hết, cả người cũng không khống chế được mà phát run.

Cảnh trong mơ, vẫn một mực vang lên những tiếng két két.

Nghe đến trong lòng run rẩy.

Tôi dùng sức nắm chặt chăn, nghĩ mãi cũng không có cách nào bình tĩnh trở lại.

Tôi nhớ rõ, ở trong mộng……

Tôi nhìn thấy Trần Phong cầm một cây dao, đâm vào trong cổ họng một người nam nhân .

Từng tia to máu tươi ở cổ phun tung tóe ra ngoài, bắn hết vào mặt tôi. Dính dính, có chút ấm, từ hai má tôi tóc tóc chảy xuống.

Tôi ở trong mộng ngã ngồi xuống, cả đầu trống rỗng, muốn kêu đều kêu không được.

Bởi vì nam nhân kia……

Là phụ thân tôi!!

12.

Đáp án đáng sợ nhất đã xuất hiện.

Cái người trước sau đều chăm sóc tôi kia, người nam nhân dịu dàng hết mực với tôi, thế nhưng chính là hung thủ giết hại ba mẹ tôi.

Nhưng tại sao hắn muốn giả thành bạn trai tôi đây?

Chẳng lẽ là đến gần để thưởng thức bộ dáng chẳng hay biết gì của tôi?

Hay là nói…… mục tiêu kế tiếp của hắn, chính là tôi?

Tôi nhịn không được run lập cập, trong lòng tràn ngập phẫn hận.

Tôi nghĩ, hắn nói ra lời chia tay, có lẽ chính là đại biểu việc hắn đã mất hết kiên nhẫn đối với tôi.

Nhưng tôi nên làm cái gì bây giờ?

Ngoại trừ cái hình ảnh chỉ tồn tại trong trí nhớ của tôi, tôi không có bất kỳ một chứng cứ gì.

Tôi chỉ có thể dựa vào chính mình, bắt hắn phải trả giá cho tất cả những việc hắn đã làm....

Ngày thứ ba sau khi chia tay, Trần Phong đã xin nghỉ làm ở viện phúc lợi.

Thời điểm tôi tìm được hắn, hắn đang phòng thủ tục làm đơn nghỉ việc.

Chỗ ở hiện tại hắn cũng muốn đem cho thuê.

Về sau…… Hắn có lẽ là không trở lại nữa.

“Tiểu Vân, sao em lại tới đây?”

Hắn vẫn là bộ dáng cũ, thời điểm nhìn tôi cười, ánh mắt rất dịu dàng, lại phảng phất có điểm bất đắc dĩ.

Nhưng hắn càng là như vậy, liền càng làm ta lạnh cả người.

Tôi rũ mắt xuống, hỏi hắn: “Anh chuẩn bị phải đi sao?”

Tôi lấy hết dũng khí làm bộ bình tĩnh.

Nói thật, tôi phải bội phục chính mình.

Nhưng phản ứng sinh lý bài xích lại không cách nào khắc chế.

Tôi ngửi được trên người hương vị nhàn nhạt trên người hắn, bỗng nhiên một trận buồn nôn.

“Tiểu Vân?!”

“……”

Hắn tiến lại quá gần, tôi nhịn không được ngồi xổm ở cửa nôn khan một trận.

Dịch dạ dày cùng nước mắt đều tuôn ra, cả người tôi giống như là bị đào rỗng.

“Không, không có việc gì, tôi không bệnh……”

Trần Phong bắt lấy tay của tôi, vẻ mặt lo lắng.

Tôi yên lặng nhìn hắn,

Bỗng nhiên ma xui quỷ khiến mà toát ra một câu: “Em mang thai rồi, đứa bé là của anh.”

13.

Buổi tối ngày đó, Trần Phong uống rất nhiều rượu.

Hơn phân nửa là ta cố ý lừa gạt hắn uống.

Tôi cũng không biết vì sao hắn cao hứng như vậy, tôi không rõ ràng lắm tâm lý của kẻ biếи ŧɦái.

Nhưng hắn không hỏi tôi giấy xét nghiệm có thai, điều này khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.

Rốt cuộc…… là tôi lừa hắn.



Sao có thể thật sự có tờ giấy này?

“……”

Trần Phong say khướt dựa vào trên sô pha, tôi vẫn luôn nỗ lực cùng hắn nói chuyện phiếm.

Trò chuyện trò chuyện, liền đem đề tài nói về gia đình.

“Thật muốn làm một hôn lễ thật to, có thật nhiều người vây xem chúc phúc, nếu ba mẹ em còn sống……”

Trần Phong ở bên cạnh nhắm hai mắt hừ một tiếng.

“Bọn họ sớm đã chết, nhớ thương bọn họ làm gì.”

Lòng tôi lộp bộp, quả nhiên là uống say thì nói thật sao?

Thuận thế, tôi hỏi tiếp thật nhanh: “Ngươi đem bọn họ ném đi đâu vậy?”

Một giây, hai giây.

Trần Phong không trả lời.

Đến dũng khí quay đầu nhìn hắn tôi cũng không có.

Chỉ có thể dựa vào trên vai hắn.

Trên thực tế, tim tôi đập kịch liệt như muốn bắn ra khỏi cổ họng!

Không biết qua bao lâu, giọng nói Trần Phong vô cùng buồn ngủ lần thứ hai vang lên, giống như sự trầm mặc vừa rồi chỉ là hắn ngủ gật.

“Bọn họ à, bọn họ ở……”

14.

Hắn nói cho tôi một cái địa chỉ.

Mà tôi ở nơi đó, tìm được chứng cứ hắn gϊếŧ người.

“……”

Ngày đó cảnh sát tới cửa, cả người tôi đều khẩn trương muốn điên luôn.

Mãi cho đến khi nghe thấy chuông cửa vang lên, một người đàn ông xa lạ mặc thường phục đưa hắn đến cảnh sát điều tra chứng cứ.

Trong nháy mắt tiếng tim đập bình bịch của tôi liền ổn định.

Quay đầu, vẻ mặt Trần Phong không cảm xúc mà đứng ở phía sau tôi.

Là tôi vẫn luôn giữ hắn lại, không cho hắn rời đi, cũng là tôi báo án.

“Anh Trần, anh bị nghi ngờ có liên quan đến vụ mưu sát giết người, chúng tôi hiện tại yêu cầu anh phối hợp điều tra, phiền toái xin mời đi theo chúng tôi một chuyến.” - Cảnh sát mang vẻ mặt cảnh giác, tay đã chạm đến cái còng tay được treo sau lưng.

Nhưng Trần Phong lại không phản ứng bất kỳ cái gì.

Hắn giống như đã sớm biết sẽ có ngày này.

Ừ một tiếng, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía tôi: “Tiểu Vân, tạm biệt.”

Hắn hướng về phía tôi, lộ ra một nụ cười như trút được gánh nặng.

Tôi không nói chuyện, chỉ là nhìn theo bóng dáng hắn, trong lòng có chút nghi ngờ hiện lên.

Không biết vì cái gì, tôi cảm giác……

Cảm giác lời tạm biệt của hắn như là lời vĩnh biệt.

15.

Sau khi Trần Phong bị bắt, không bao lâu sau liền thẳng thắn nhận tội.

Nửa tháng sau, tôi đến nghĩa trang thắp một nén hương cho ba mẹ.

Sau khi về nhà, lại phát hiện trong nhà thế nhưng đã có người ở trong.

“Tiểu hồ ly tinh, mày cũng thật được nha.”

Đó là một người phụ nữ trang điểm hơi có chút tục khí.

Nước hoa nồng nặc, móng tay với môi đỏ như máu.

Tôi không biết cô ta làm cách nào vào được nhà tôi.

Thấy tôi trở về, cô ta không hề có chút nào khẩn trương, còn cùng mấy người đàn ông cao lớn thô kệch đằng kia chơi mạt chược.

“…… Bà đang tự ý xâm phạm nhà dân! Tôi muốn gọi điện báo cảnh sát!!”

Tôi nhìn chằm chằm vào nốt ruồi bên dưới mắt trái bà ta, có cảm giác chính mình đã từng gặp bà ta ở nơi nào.

“Báo cảnh sát?!”

Bà ta cười phì một tiếng, sau đó đem mạt chược trong tay đẩy ra.

“Thật đen đủi! Gần đây vận may của tao không tốt, không chơi, không chơi nữa!”

Bà ta bực bội mà khoát tay, những tên đàn ông cao lớn mặc đồ đen đó liền lập tức ra chặn cửa khóa lại.

Còn túm tôi lôi qua.

“Các ngươi muốn làm gì! Buông tay! Buông tay ra ——!”

"Cháttt!" - Tôi bị tát một phát, trên mặt hằn dấu một bàn tay.

Bà ta cười lên haha:

“Cái con hồ ly tinh này thật đúng là có vài phần nhan sắc, trách không được có thể đem người mê đến thần hồn điên đảo, đến mạng cũng ném luôn.”