Chương 3

Khóe miệng tôi giật giật “Đại ca, lúc còn sống anh là người như nào zị, sao lại có thể…”

Câu cuối tôi đành phải nuốt lại.

Bởi vì câu tôi muốn nói là sao lại có thể trở thành một tên ngốc bạch ngọt* như này.

* chỉ người đơn thuần, dịu dàng, đơn giản, không có quá nhiều tâm cơ, vẻ ngoài thnah tú trắng trẻo, hay thích cười

Anh ma nam cứ như học sinh tiểu học ấy, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, thành thành thật thật giải thích.

Anh ta nói mình tên Trì Dật, sinh tiền 24 tuổi, trong nhà làm nghề khai thác than.

Tôi nhìn lên nhìn xuống anh ta một lượt: “Cái tay này, cái khí chất này, cái cách ăn mặc này của anh, nhìn sao cũng chẳng giống gia đình khai thác than tí nào?”

Anh ta ngượng ngùng cúi đầu “Ba anh là trùm mỏ than.”

TÔI: “……”

Cảm ơn, bớt làm màu lại.

Nhìn anh ta ra nông nổi này, tôi cũng cảm thấy tiếc cho anh ta.

Vốn dĩ là phú nhị đại không lo không nghĩ, thế mà anh ta lại chết trẻ, thật đáng thương.

“Vậy anh đã gặp phải tai ương gì?” Tôi uyển chuyển hỏi anh ta.

Anh ta ngẩng đầu liếc tôi một cái, hai mắt lấp lánh, sau đó nhẹ giọng nói: “Anh đi du lịch bằng ô tô với bạn, kết quả…”

“Xe bị rơi xuống vách đá, đã thế còn gặp phải một trận lở đất, lại còn bị sét đánh chia xe làm đôi?”

Anh ấy tủi thân nhìn tôi.

Tôi khẽ ho một tiếng “OK, em ngậm miệng, anh tiếp tục đi.”

“Anh cứu một đứa nhỏ chết đuối.”

Hai mắt tôi chùng xuống, không còn vẻ đùa cợt nữa.

Mấy năm qua, tôi đã nghe rất nhiều chuyện hồi còn sống của ma.

Nguyên nhân tử vong của họ cũng rất đa dạng.

Nhưng phần lớn, đều là tức chết, dĩ nhiên, những loại ma như này thường đầy oán hận, sẽ thành ác quỷ, tôi tiếp xúc càng ít thì càng tốt.

Ma chết vì cứu người cũng không ít.

Có điều, những hồn ma có công ở kiếp trước thường không lâu sau chết sẽ được đi tái sinh.

Nhưng, sao Trì Dật lại không thể?

Anh ta đã hy sinh mạng sống của chính mình để cứu một đứa trẻ xa lạ mà.

“Không sao đâu, em đừng nhìn anh với anh mắt thương cảm như vậy nữa. Thật ra làm ma cũng tốt. Mặc dù không ai thấy được anh, nhưng anh vẫn có thể giúp bọn họ, như vậy cũng tốt.”

Ma tốt giỏi lắm.

Tôi đã từng nhìn thấy ma bạch ngọt, nhưng lại chưa từng thấy ma bạch ngọt đến mức này.

“Vậy, tạm thời anh có thể sống chung với em không?” Anh ta thận trọng nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm túc “Anh hứa sẽ không làm ảnh hưởng đến em đâu.”

Sao mà không ảnh hưởng được, mới nãy là ai đã cướp chăn của tôi hả.

Chẳng qua, ai đó cũng khiến tôi mềm lòng rồi.

“Được, tạm thời cho anh sống ở đây, nhưng chúng ta phải thỏa thuận ba điều.”

Thực ra, ba điều kiện của tôi rất đơn giản.

Không được cướp chăn của tôi.

Không được treo câu xin lỗi thành câu của miệng.

Không cần đợi tôi tan làm.

Về điều kiện cuối, Trì Dật có ý kiến.

Tôi thấy anh ta cởi mở nói chuyện liền cho phép anh ta bày tỏ quan điểm cá nhân của mình.

Trì Dật cụp mắt xuống, mặc dù vẻ mặt trông ảm đạm, nhưng ngũ quan lại tuấn tú, lông mi dài rậm phối hợp với đôi mắt chó ngây thơ, trông cực kì khiến người ta thương xót.

Tôi càng nghĩ càng thấy tiếc.

Anh ta mà thành người sống thì tốt biết mấy, biết đâu tôi lại nảy sinh mối tình với anh ta.

Nhưng bây giờ, ngươi ma khác đường.

“Chuyện này, anh gọi tên em được không?” Anh ta thận trọng hỏi tôi.

“Được thôi.” Tôi gật đầu.

Tôi tên Lâm Huyên Thảo.

Hồi còn nhỏ, ông hay gọi tôi là Tiểu Thảo*.

*cỏ

Ông nói, mặc dù Tiểu Thảo không nổi bật, nhưng nó lại rất kiên trì, dễ thích nghi, đặt đâu cũng bén rễ được.

Tôi thầm nghĩ, từ nhỏ đã thấy ma, còn có thể không kiên cường được sao?

Không kiên cường là đi đời rồi.

“Anh muốn đón em tan làm.” Anh ta đắn đo “Có rất nhiều… ma quỷ theo em.”

Tôi nhướng mày.

Ngày nào cũng tan làm, có thấy ma nào đâu.

Lẽ nào, anh ta đã dọn đường giúp tôi sao?

Tôi nhớ lại.

Mấy lần thấy anh ta, cả người anh ta đều đầy vết bầm tím, quần áo rách nát, khóe miệng còn có vết máu, có lần còn bị đánh thành mắt gấu trúc.

Tôi kìm chế bản thân hồi lâu, cố gắng không tự giễu bản thân.

“Anh vẫn luôn âm thầm bảo vệ em sao, vì sao?”

Nói ra thì bát tự của tôi với anh ta cũng không hợp nhau, sao anh ta lại bám theo tôi, lại còn bảo vệ tôi?

“Bởi vì em từng cứu anh.” Trì Dật vô cùng trang trọng nghiêm túc nhìn tôi.

Tôi chỉ vào chính mình “Em từng cứu anh á?”

Sao tôi lại không có chút ấn tượng nào thế này.

“Cách đây 3 năm, em với bạn mình đi cắm trại bên hồ, đúng lúc anh lại ở trong rừng, vô tình trúng bùa của người khác, không thể động đậy được. Chính em đi ngang qua, nhặt lấy lá bùa đó nên anh mới động đậy được, bằng không anh xong đời rồi.”

Tồi liền hồi tưởng lại.

Vậy nên Trì Dật uống nước nhớ nguồn, ăn khế trả vàng?

“Ba năm qua, anh đều ở bên cạnh em?”

Anh ta gật đầu.

Tôi chết lặng.

Vậy cũng có nghĩa là, ba năm qua, anh ta đã chứng kiến

cảnh tôi chảy nước miếng lica ngủ, ăn cơm gác chân lên bàn, cười như sét đánh, còn những lúc đi làm, bày ra bộ dạng đái tân lạp hi*?

* đề cập đến việc muốn lười biếng trong công việc, công việc chỉ cần 5’ là xong như câu giờ bằng cách đi vệ sinh, còn mang theo điện thoại.

Tôi có thể nào có chút riêng tư được không.

Nếu không phải vì vô tình làm mất bùa hộ mệnh của ông nội, tôi vẫn có thể tung hoành đó.

“Huyên Thảo?”

“Ngậm mồm, em muốn Tĩnh Tĩnh*, đừng hỏi em Tĩnh Tĩnh là ai.”

*yên tĩnh

Ngậm mồm được nửa tiếng, Trì Dật rụt rè hỏi tôi: “Vậy giờ anh đã có thể hỏi em Tĩnh Tĩnh là ai được chưa?”

Tôi ngửa đầu, trợn tròn mắt.

Quả nhiên, nhiệm vụ cấp bách nhất lúc này là phải đưa Trì Dật đi đầu thai thôi.

Nhưng……