Edit: Bạch Lan TửuMưa rào tạm nghỉ, thế lửa đã được khống chế, chỉ có một ít cánh rừng còn một chút lửa như pháo hoa.
Bị nước mưa tưới qua, lửa lớn ngập trời đều biến thành khói đặc, ở chỗ sâu trong rừng rậm, nhánh cây cháy đen như xương khô rơi xuống đất, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nổ tạch tạch bẹp bẹp của mấy đám lửa bùng lên, nướng đến làn da người cũng phải nứt ra.
"Khụ khụ!" Nơi nơi đều là khói đặc và ngọn lửa lập lòe, cơ hồ một bước khó đi. Tiếng ho khan kịch liệt và tiếng nghẹn ngào liên tục vang lên, tiếp theo, một thanh niên trẻ tuổi đỡ một người đàn ông trung niên bụng phệ đi ra từ trong đám khói, té ngã trên nền đất khô cằn vương vãi đầy đốm lửa, ngay sau đó bị bỏng đến kêu la thảm thiết.
Đúng là cha con Vương Uy và Vương Lợi Dân.
"Ba! Ba! Ba tỉnh lai đi!" Vương Uy cởϊ áσ ngoài của hắn, che lên miệng mũi bị khói hun đen xì của Vương Lợi Dân, không ngừng dùng tay vỗ lên khuôn mặt ông ta, giọng khàn như bị giấy ráp mài qua: "Ba, ba đừng làm con sợ!"
Bởi vì dùng sức quá mạnh, hắn hít vào khói đặc, ho đến càng thêm tê tâm liệt phế.
Vương Lợi Dân mở mí mắt, từ từ tỉnh lại, mở nửa con mắt suy yếu liếc Vương Uy một cái, ngay sau đó run rẩy nâng tay lên, nhẹ hất chiếc áo đen đang che trên mặt ông ta, cả giận nói: "Không phải kêu con đi ra ngoài,... Tránh đầu sóng ngọn gió sao? Thọc ra cái sọt lớn như vậy, con thế mà... Còn dám trở về?" Đọc Full Tại Truyenfull.vn
"Ba, đã là lúc nào rồi mà ba còn trách con? Làm núi trở nên hoang phế rồi đi xin tiền phủ xanh không phải trò ba dạy con à? Con thay ba làm việc mà giờ lại bị ba la mắng? Ai có thể ngờ hướng gió năm nay lại đột ngột thay đổi như vậy, con không tin cái gì mà báo ứng đâu! Hơn nữa, ba không phải không biết đám điêu dân thôn Linh Khê kia đã sớm có ý kiến với nhà ta rồi, ba còn ngây ngốc đến chỉ huy dập lửa, không phải là tự tìm đường chết sao?"
Vương Uy là người thiển cận, nói chuyện cũng thiếu dạy dỗ, Vương Lợi Dân giận đến run miệng: "Nếu tao không... làm như vậy, bọn họ thế nào cũng làm loạn. Đưa mày đi chịu phạt!"
Vương Uy không kiên nhẫn mà ngắt lời ông ta: "Được rồi, bây giờ nói mấy lời này thì có ích lợi gì! Ba là ba ruột của con, con có khốn nạn nhẫn tâm đối với người ngoài đến đâu cũng không thể bất hiếu với ba mình được...Mẹ nó! Nhóm người bên ngoài kia thấy chết không cứu, sớm hay muộn gì cũng sẽ g iết chết hết chúng nó!" Hắn mạnh mẽ bấm di động vài cái, không có tín hiệu, đành phải ngồi xổm xuống, tức giận hùng hùng hổ hổ: "Lên đi, con cõng ba đi ra ngoài!"
"Đi ra ngoài... Đi thế nào?" Vương Lợi Dân ghé lên lưng Vương Uy, ho khan hai tiếng, thở hổn hển như chuông bị hỏng, khàn giọng nói: "Tao vừa tiến vào đã bị mất phương hướng."
Vương Uy ngẩng đầu nhìn thoáng qua khắp nơi: "Con cũng không rõ lắm, giống như "quỷ xây tường" vậy, sương khói lại dày, hai mắt đều không mở ra được, làn da cũng sắp nứt ra rồi..." Đang nói, hắn lại như nhìn thấy thứ gì đáng sợ, chợt ngậm miệng lại.
"Sao... Sao vậy?" Vương Lợi Dân gian nan hỏi.
"Ba, ba xem!" Vương Uy đỡ Vương Lợi Dân sang khu đất trống không bị đốt, chỉ vào nơi nào đó trong màn khói, hỏi: "Đó là bóng dáng của thứ gì?"
Vương Lợi Dân giương mắt, đôi mắt híp bị khói hun đến đỏ lên, tầm mắt mơ mơ hồ hồ, nhìn không rõ. Ông ta giơ mu bàn tay lên xoa xoa mắt, lại tập trung nhìn lại, xuyên qua đám cỏ khô bị thiêu cháy và màn khói cuồn cuộn, thật sự có thể thấy chỗ cách đây hơn mười mét có bóng dáng của một con thú...
Nhìn bóng dáng, có thể là một con chó thật to... Không, không phải chó, hình dáng cái đuôi rũ xuống kia, vai lưng chừng cao hơn nửa người, rõ ràng là một con sói!
Bóng của con sói kia vẫn không nhúc nhích mà đứng sau khói bụi, xuyên qua đất khô cằn chồng chất vết thương kia mà nhìn chằm chằm hai kẻ phạm tội, như là một vong hồn.
Vương Lợi Dân sợ hãi đẩy đẩy con trai, dùng giọng nói nghẹn ngào không nghe ra được gì mà hô to: "Chạy mau! Trong rừng có sói!"
Nhưng đã không còn kịp nữa, con thương lang (con sói màu xám nhạt) thật lớn kia vọt qua biển lửa mà lao đến, đem hai cha con họ Vương đang vạn phần kinh sợ mà chộp dưới vuốt. Hai cha con họ Vương quay cuồng trên mặt đất mấy vòng, ngã vào trong lùm cây còn đang bốc cháy, lập tức bị bỏng đến kêu r3n thảm thiết mấy tiếng!
"Mau đứng lên, đi!" Dù sao Vương Uy vẫn còn trẻ tuổi, nhanh chóng đứng dậy, túm được thân thể to nặng của Vương Lợi Dân xong liền chạy.
Đúng lúc này, một trận gió quỷ dị lướt qua mặt đất, ngọn lửa bị mưa dội qua vẫn còn đang thoi thóp như được triệu hồi, nháy mắt đã thức tỉnh, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà nhanh chóng lan thành một vòng lửa, nhốt hai cha con làm nhiều việc ác nhà họ Vương ở bên trong, không còn đường trốn.
Sói kia có một đôi mắt tĩnh lặng màu xanh biếc, Đại Lang vương bộ lông toàn thân một màu xám nhạt dạo bước đến, chân trước hơi chùm xuống bày ra tư thế công kích, nhìn chằm chằm vào hai cha con họ Vương!
Ánh sáng lạnh chợt lóe, khuôn mặt của con sói lớn bị vũ khí sắc bén gây ra thương tích, trong chỗ sâu nhỏ ra vết máu, mà không biết từ bao giờ Vương Uy đã cầm một con dao quân dụng nhỏ để phòng thân, đang run như cầy sấy mà nhìn chằm chằm đại lang.
Lang Vương này hoàn toàn bị chọc giận, nhe ra hàm răng trắng thật dày, một móng vuốt đã đánh rơi dao nhỏ của Vương Uy, ngay sau đó thân hình mạnh mẽ uốn éo, phản công hướng về phía yết hầu của hắn!
Trong ánh lửa hừng hực, móng vuốt sói ấn trên ngực Vương Uy, gần như muốn giẫm nát ngực hắn, nanh sói sắc bén chỉ cách động mạch chủ trên cổ hắn một chút xíu, phảng phất như vừa động là có thể đâm thủng mạch máu hắn, uống máu ăn thịt. Vương Uy hoàn toàn kinh sợ, cả gáy đều là mồ hôi lạnh, toàn thân cứng đờ và lạnh ngắt nằm trên mặt đất, tận lực nghiêng cổ đi. miễn cho thương lang đại nộ mà cắn đứt cổ.
Vương Lợi Dân càng sợ đến mức ngất đi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhưng mà, phần càng đáng sợ hơn còn ở phía sau.
"Con người ngu xuẩn, lại vì lợi ích của bản thân mà khiến linh mạch ngàn năm bị hủy trong một sớm, toàn bộ sinh linh trong rừng đều táng thân nơi biển lửa!" Thương lang kia nhe răng, yết hầu nghẹn ngào, nhưng miệng lại nhả ra tiếng người: "Khiến ngươi chết trong trận lửa do chính mình phóng, chôn cùng với sát nghiệp mà ngươi tạo ra, không uổng!"
"Mày là ai? Là kẻ nào giở trò quỷ!" Dưới sự kinh sợ, Vương Uy như sắp không trụ được nữa mà hô to: "Đừng có giả thần lộng quỷ nữa!"
Hắn lại ngu xuẩn cho rằng, dưới lớp da sói là người giả trang!
"Người bất kính với tự nhiên, đáng bị tự nhiên hủy diệt! Đừng kêu, đây là trừng phạt mà ngươi đáng phải nhận, xuống hoàng tuyền, nhớ phải nhận tội cho đàng hoàng với những yêu linh tinh quái đã chết trong trận lửa lớn kia." Vừa nói thương lang vừa mở rộng cái miệng như một bồn máu, lộ ra răng nanh sắc nhọn, hung hăng hướng về phía cổ của Vương Uy mà cắn.
Vương Uy kêu lên một tiếng, phản xạ có điều kiện mà nhắm hai mắt lại, nhưng mà đau đớn như trong tưởng tượng cũng không ập đến.
Thương lang kia tựa như có điều kiêng kị, lỗ tai dựng thẳng lên, con ngươi màu xanh biếc nhìn về phía sâu trong đám khói. Không lâu sau, trận gió to quỷ dị kia lại thổi lên, gần như khiến cho người ta không mở được mắt, có tiếng đập cánh quạt gió vang lên, giống như dã thú thần bí đang kêu r3n.
Một bóng dáng so với thương lang còn lớn hơn hạ xuống bên trong khói lửa, có sừng có cánh, thân hình tròn và dài, hít mây nhả khói, nhìn không ra là loại quái vật gì, nhưng chỉ một cái bóng đã khiến người ta lòng sinh sợ hãi.
"Quái, quái vật!" Một Vương Uy cao ngạo ương ngạnh đã biến mất, cả người run như cầy sấy, như là một con chuột trong cống dưới móng vuốt của con mèo.
"Vì sao không để ta gϊếŧ hắn?" Ánh mắt thương lang lạnh lùng, quen miệng mà mắng, so với con người thì ngữ điệu còn giống con người hơn.
Đại yêu quái trả lời: "Hắn đáng chết, so với ngươi ta càng muốn cắn đứt yết hầu của hắn hơn, xé nát máu thịt hắn, nhưng, ta không thể làm như vậy."
"Vì sao! Ngươi sợ? Ngươi đã quên hắn đã làm gì ư!"
"Cứ như vậy mà để hắn chết đi, nhiều nhất cũng chỉ giải được mối hận cá nhân, không khỏi quá dễ dàng cho hắn đi." Đại yêu quái ở phía sau màn sương khói giật giật thân thể thon dài của mình, tiếng nói thanh lãnh vô cùng quen thuộc: "Ta muốn để những tội nghiệt chồng chất kia của hắn được phơi bày trước thiên hạ, để hắn chết dưới pháp luật do chính bọn hắn sáng lập. Chỉ là, trước đó ngươi chỉ cần giữ lại cái mạng chó của hắn. Còn những chuyện khác..."
Đại yêu quái dừng một chút, đôi mắt to như hai cái đèn lồ ng khóa lấy thân ảnh sợ tới mức sắp tè ra quần kia.
"Ta đã hiểu." Thương lang gầm nhẹ một tiếng, răng nanh ch ảy nước dãi tiến về phía Vương Uy đang không ngừng lui về phía sau.
"A a a a a -----" Tiếng nghẹn ngào thảm thiết vang vọng trong khói đặc trên không trung của núi sâu.
...
"Nghe, giống như có tiếng gì!"
"Xảy ra chuyện gì?"
"Là tiếng của Vương Uy nhỉ? Có thể kêu ra tiếng, chứng tỏ còn sống."
"Vẫn nên suy nghĩ cứu người thế nào đi, đừng để đến lúc thật sự loạn ra mạng người."
Trên đường cái phía ngoài rừng, một đám người dùng khăn lông ướt che lại miệng mũi, cãi cọ ầm ĩ. Có người lập tức phản bác: "Bụi mù mịt như vậy, làm sao đi vào cứu người đây!"
"Ôi, người bỏ mạng trong hỏa hoạn tám chín phần mười đều không phải bị thiêu chết, mà là bị khói đặc làm sặc chết." Chú Hai che khăn lông trên miệng mũi, thở dài một tiếng: "Không phải tôi nói lời nản chí, làm người vẫn nên ngay thẳng, tích chút âm đức, nếu không sẽ gặp báo ứng đấy."
"Lâm Hồng Quân, hiện tại ông nói mấy lời này có tác dụng gì? Mấy năm nay trấn trưởng Vương tại vị, không có công lao cũng có khổ lao chứ? Không cứu người mà cứ đứng đây bịa đặt lời ly gián, tôi thấy ông mới nên tích khẩu đức đi!" Người nói lời này là một người đàn ông béo lùn, chính là bí thư kiêm hồ bằng cẩu hữu của Vương Lợi Dân, cũng là người chạy ra nhanh nhất trong nhóm người cùng vào núi "cứu hỏa" với Vương Lợi Dân. Nói là hồ bằng cẩu hữu nhưng ông ta cũng có mấy phần trượng nghĩa, bây giờ mặt đầy bụi đất, đầu tóc vốn chia ba bảy nghiêm chỉnh cũng bị lửa thiêu đến sun lại, vừa chật vật vừa buồn cười.
"Mạng của trấn trưởng Vương là mạng, mạng của chúng tôi thì không phải à?" Một thôn dân khác cả giận nói: "Hiện tại khói đặc lớn như vậy, chúng tôi đều là mấy người nông dân chỉ biết trồng trọt, không có thiết bị phòng hộ chuyên nghiệp, ai biết vào rồi còn có mạng đi ra hay không? Tôi thấy mấy người vẫn nhanh lên thành phố tìm giúp đỡ đi! Sao phải phong tỏa tin tức rồi cố gắng chống đỡ làm gì?"
Đoàn người ồn ào tỏ vẻ có lý.
Bàn tới bàn lui cũng không định ra được biện pháp cứu người cuối cùng, đúng lúc này một bóng đen xẹt qua, một trận gió quỷ dị thổi đến, thổi đến mức làm mờ mắt mọi người. Lúc lại mở mắt ra chỉ nghe thấy hai tiếng "Bùm Bùm" nặng nề vang lên, hai cha con Vương Uy người đầy vết thương như là bị cái gì ném xuống, nặng nề rơi xuống đống chăn bông ướt đã được chuẩn bị tốt.
"Mau nhìn! Đây không phải cậu chủ Vương và trấn trưởng Vương ư!" Không biết ai trong đám người phản ứng đầu tiên, dẫn đầu hô to một tiếng.
Qua một giây, mọi người mới như bừng tỉnh, vây quanh lại: "Thật đúng là bọn họ!"
"Trời ạ! Bị thương thật nặng!"
"Sao lại thế này? Ngoại trừ bị bỏng, tay chân hai người còn như bị dã thú gặm c ắn, ôi... Tôi nhìn thôi cũng thấy đau."
"Còn sống! Ngây ra làm gì nữa, mau gọi xe cứu thương!"
Mọi người luống cuống tay chân, ai cũng không để ý, trên bầu trời lại lần nữa tập trung mây đen, mưa to như là có linh tính rơi xuống, dập tắt nốt chút lửa còn lại trong núi.
"Ôi, chao, lại mưa rồi! Ông trời hiển linh!"
"Còn nói không phải nhà họ Vương tạo nghiệt? Bọn họ vào núi thì bị biển lửa vây quanh, ngừng mưa, bọn họ vừa ra khỏi núi thì mưa liền tiếp tục rơi xuống, Ông trời rõ ràng muốn bọn họ đền tội thôi!"
Thấy lòng dân không còn nữa, bí thư béo lùn kia xám mặt chui ra khỏi đám người, đang chuẩn bị đi thì tiếng di động lại đột nhiên vang lên.
Ông tay khẩn trương ấn từ chối, ai ngờ tiếng chuông kia bám riết không tha, ông ta đành căm giận nhận điện: "Hừ! Ai đó?"
"Xin chào, xin hỏi là đồng chí Đoạn Tùng đó ư? Tôi là phóng viên của chuyên mục Xe Tốc Hành Tin tức của đài XX, là thế này, về vấn đề giám thị bất lực đối với trấn Phỉ Thúy, phóng hỏa đốt núi khiến cho cổ thụ của thôn Linh Khê tổn thất nặng nề, muốn phỏng vấn điều tra ông một chút, xin hỏi có thời gian không ạ?"
"..." Bí thư Đoạn lau mồ hôi lạnh rịn ra sau gáy, lắp bắp phản bác: "Không có việc này, anh gọi nhầm số rồi."
Cúp điện thoại, một dãy số khác lại gọi đến.
"Xin chào, là bí thư Đoạn của văn phòng trấn Phỉ Thúy phải không ạ? Trên mạng đã lưu truyền việc Linh Khê cổ thôn bị hủy, xin hỏi ông có chấp nhận cho tôi lời giải thích hợp lý, đây rốt cuộc là thiên tai hay là nhân họa?"
"Xin chào, hiện tại đã khống chế được hỏa hoạn chưa? Phỏng đoán tổn thất ban đầu là bao nhiêu?"
"Xin chào, tôi muốn phỏng vấn ông một chút..."
Bí thư Đoạn cúp điện thoại cũng không kịp, dưới sự tức giận ném điện thoại xuống đất rồi đá xuống mương núi. Vốn cho rằng thế giới yên bình như vậy, ai ngờ Cao Cái ngó ngược ngó xuôi chạy nhanh qua đây, sốt ruột nói: "Mau, phía trên cử người xuống điều tra!"
Cả người bí thư Đoạn cứng đờ, ngây ra như tượng: "Làm sao bây giờ?"
"Còn có thể làm sao bây giờ?" Cao Cái hạ mắt kính nói: "Chuyện đã thành ra như vậy, chỉ có thể ăn ngay nói thật, hiện tại nhà nước xử lý quan tham nghiêm như vậy, cây đại thụ Vương gia này không đáng tin rồi."
Mưa to vẫn còn đang tiếp tục che trời lấp đất mà đến. Trong màn mưa dày đặc, ai cũng không chú ý đến một thân ảnh màu đen bay xoạt qua không trung, bay về phía nơi nào đó của thôn Linh Khê.
"Tiểu Ngữ, sao lại sốt rồi?" Lâm Miểu sờ sờ cái trán nóng bỏng của Lâm Miểu, lông mày thanh tú gắt gao nhíu lại một chỗ, áy náy nói: "Đều do mẹ không tốt, lại di truyền thể chất phiền phức này lại cho con."
"Con không sao, nghỉ ngơi một lát là tốt thôi." Hạ Ngữ Băng lướt ipad nhanh chóng gõ bài đăng Weibo, lại chuyển phát bài đưa tin về trận lửa lớn ở thôn Linh Khê của chú Tưởng, cũng có kèm theo một đoạn video làm tư liệu, chứng thực trận lửa lớn là sự thật, nhất thời khiến cho fans ở khắp nơi chú ý, không đến thời gian nửa ngày, trên mạng đều là đưa tin về rừng cổ ở Linh Khê bị thiêu, núi bị hủy.
Cô không nhịn được ho khan vài tiếng, Lâm Miểu duỗi tay lấy ipad của cô: "Có ba con và hai chú rồi, còn sợ xử lý không tốt chuyện này sao? Mau lên lầu nghỉ ngơi, đợi lát nữa Kiến Thâm quay về thấy con bệnh thành thế này, lại khiến nó đau lòng."
Vừa dứt lời, chỉ nghe trên lầu hai vang lên tiếng loảng xoảng thật lớn, tựa như có người phá kính cửa sổ giả cổ của lầu hai mà xông vào.
Đó là động tĩnh truyền đến từ phòng của Lâm Kiến Thâm.
Hạ Ngữ Băng căng thẳng trong lòng, vừa mừng vừa sợ, không màng thân thể đang phát sốt mà chạy lên lầu, đẩy cửa ra, gọi: "Lâm Kiến Thâm!"
Quả nhiên trong phòng có một người toàn thân ướt đẫm đang đứng, một người đàn ông trẻ tuổi thân thể tr@n trụi, đang từ từ thu cánh chim màu đen lại