Chương 6

Trong căn phòng xa hoa ấy, có một thiếu nữ sắp tuổi đôi mươi vẫn đang chìm trong giấc mộng.

"Cạch"

Tiếng cửa không to không nhỏ chợt mở ra làm người bên trong tỉnh giấc...

"...."

"Anh về rồi ạ? "

" Em không xuống ăn cơm tối sao?"

" Em không đói."

"Vậy sao? Hôm nay em đã làm gì thế?"

"Em ngủ "

"Chỉ mỗi ngủ thôi sao? Ha"

Sau đó anh ta tiến sát người tôi, ôm tôi " Em học cách nói dối này ở đâu thế?"

Tử Sâm xoa đầu, vuốt ve mái tóc tôi một cách chậm rãi và hôn lên nó

Rồi anh không nhanh không chậm lấy ra một đoạn video có tôi trong đó. Đó là cảnh tượng hồi chiều, lúc tôi lẻn vào thư phòng....

"Em..." Tôi ấp úng chẳng biết nói gì, như chột dạ vì bị bắt tại trận. Tử Sâm vẫn vuốt ve tóc tôi và hôn lên chúng, hôn một cách mân mê, trân trọng.

" Em không ngoan rồi, bé cưng!"

Rồi anh ta rút ra một cái ống tiêm có sẵn chất dung dịch kì lạ.

" Em đoán xem nó là gì..nhỉ?"

Khoé mắt tôi bắt đầu ướt. Từ nãy đến giờ, tôi quả thực rất sợ, vì sợ hãi tôi đã khóc thành tiếng

"Em sai rồi. Em không dám làm như thế nữa đâu. "

Mặc dù không biết thứ đó là gì nhưng tôi vẫn cầu xin tha thiết

"Đây nhé! Là vì tội em không ngoan , đã thế lại còn nói dối anh!! Yên tâm, nó chỉ là thuốc tê liệt tạm thời, anh chế ra và đã thí nghiệm rất nhiều lần. Nên em yên tâm nhé!"

"Không! Không ! Đừng mà! Em sai rồi! Em sẽ không làm thế nữa!"

Như kiểu không để ý lời tôi nói cho lắm. Anh nắm chặt lấy tay tôi:" Chỉ có hơi đau một chút thôi! Em cố nhịn nhé!"

Tử Sâm cắm kim tiêm vào chân tôi và bắt đầu bơm nó.

"Đừng mà! Huhu, tôi muốn chia tay với anh. Tên khốn khϊếp này!"

Tôi đã cố giãy dụa. Sau đó, tôi cảm thấy mọi thứ tối dần. Vị trí mà anh ta đâm đó chính là phần chân. Nó như kiểu hàng nghìn con kiến cắn ấy.

Trước khi ngất, tôi còn nghe anh ta thủ thỉ cái gì mà không được chia tay, cái gì mà từ giờ không cho tôi đi đâu hết!

______________

Hê hê. Vote cho mình nhé!

Cảm ơn mọi người

Tôi dường như không thể tin vào mắt mình. Mọi thứ không nằm trong suy đoán của tôi. Thì ra đó chính là lý do mà Tử Sâm luôn cấm tôi vào căn phòng này.

Trong đầu tôi ngay lúc này là :Phải rời khỏi đây ngay thôi!

Tôi nhẹ nhàng khoá cửa lại, trả chiếc chìa khóa về chỗ ban đầu. Và chạy thật nhanh về phòng rồi chùm chăn thật kín.

Nhưng có lẽ Tư Yên không thể nào biết được đang có một ánh mắt sắc lạnh pha lẫn tìиɧ ɖu͙© đang chằm chằm nhìn vào cái máy tính ở một nơi nào đó.....

Tôi không dám nhớ lại chuyện tồi tệ hồi nãy. Nó thật sự kinh khủng!!

Vì quá hoảng sợ, tôi đã luôn cố an ủi mình đừng suy nghĩ đến nó nữa rồi tôi ngủ lúc nào không hay.

Tối đến. Hoắc Tử Sâm từ bệnh viện tư trở về nhà. Trên tay hắn vuốt ve một cái ống tiêm có chứa dung dịch kì lạ rồi thỉnh thoảng cười nhẹ.

"Cô ấy đâu?"

" Trên phòng ạ!! Cả tối nay Tư tiểu thư không xuống ăn cơm, tôi cũng đã gọi rồi ạ."

Người quản gia lâu năm cúi gập người lễ phép.

"Lát nữa,tôi sẽ hỏi tội ông!"

"?!?!"

Hoắc Tử Sâm bước từng bước lên cầu thang xa xỉ mùi tiền ấy.

Nhẹ nhàng mà rùng rợn, đến mức Tư Yên đang ngủ mà cũng có cảm giác lành lạnh sau gáy...

Anh có quà cho sự không nghe lời của em này!!!

__________

Vừa mình đăng nhưng bị lỗi, mình quên không lưu nên phải viết lại. Hu

Nam chính truyện này là bác sĩ nhé!!!

Cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ truyện của mình.

Vote cho mình nhé!!!!