Ngày 28 tháng 7 năm 2024. 4 giờ sáng, tại sân bay Nội Bài.
Ngọc Linh đang đứng cùng với bố mẹ của cô, cô rơm rớm nước mắt ôm lấy mẹ.
"Con đi sẽ về. Bố mẹ ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe nha !" Ngọc Linh nói.
"Con sang đấy nhớ học hành chăm chỉ. Khi nào tới nơi nhớ gọi điện cho bố mẹ. Ăn uống đầy đủ vào,nếu không quen món của bên đấy thì bảo với mẹ, mẹ gửi cho,..........." Mẹ cô mắt đỏ hoe.
"Mỗi tuần nhớ điện về cho bố mẹ." Bố cô đế thêm vào.
"Dạ....Vâng." Cô trả lời bố. Tâm trạng của cô bây giờ rất buồn vì mấy phút nữa thôi cô phải xa bố mẹ và đất nước này để đi du học 6 năm bên TQ. Nhà cô cũng thuộc con nhà đại gia, bố mẹ cô thì muốn cô đi du học bên TQ vì gần còn cô thì chẳng thích TQ tẹo nào.
"Thôi con lên máy bay đi. Muộn rồi đó." Mẹ cô giục cô.
Nói rồi bà xách túi còn bố cô kéo vali hộ cùng cô đi đến cửa vào máy bay.
Sau khi kiểm tra hộ chiếu và thân thể, cô từ biệt bố mẹ lần cuối rồi đi vào máy bay.
Cô lên máy bay, tìm chỗ ngồi của mình và mở list nhạc yêu thích của cô lên nghe.
Một người phụ nữ và ba chàng đeo khẩu trang cao trừng 1m8 tiến vào trong máy bay sau khi làm thủ tục nhập cảnh. Họ tìm chỗ ngồi của mình được in số ghế trên vé, một chàng trai trong số họ đến ngồi cạnh Ngọc Linh. Chàng trai đó bỏ khẩu trang ra để lộ rõ khuôn mặt rất đẹp trai, cậu chính là trưởng nhóm của nhóm nhạc nổi tiếng TFBoys.
Đúng cậu chính là Vương Tuấn Khải. Hai người con trai còn lại không cần nói cũng biết họ là ai còn người phụ nữ kia là quản lí của TFBoys Nhâm Kiều Kiều. Sau khi ổn định chỗ ngồi, cậu mở máy lên chơi game.
Ngọc Linh đeo tai nghe và lim dim ngủ mà không biết sự xuất hiện của Vương Tuấn Khải ngồi cạnh mình.
Máy bay bắt đầu cất cánh. Ngọc Linh đang ngồi ngủ, đầu của cô bắt đầu nghiêng ngả khắp nơi và gục đầu vào vai của Vương Tuấn Khải. Anh đang ngồi chơi game quay sang, tròn xoe mắt nhìn người con gái bên cạnh mình. Nhưng vì cô ấy đeo khẩu trang và kính râm kín mặt nên không nhìn rõ khuôn mặt. Dù không nhìn thấy khuôn mặt nhưng Tuấn Khải cảm thấy nét đáng yêu từ cô nên lấy tay để nhẹ đầu cô lên vai mình và chơi game tiếp.
15 phút sau vì mệt sau chuyến đi diễn ở Việt Nam về nên Tuấn Khải buồn ngủ quá cũng ngủ luôn.
Khi tỉnh dậy, Ngọc Linh ngạc nhiên khi thấy mình và một người con trai lạ dựa vào nhau ngủ. ( Vì không thích TQ nên Idol TQ cô không quan tâm và cũng không biết một ai cả.)
" NÀY ANH KIA !! anh định lợi dụng lúc tôi ngủ anh giờ trò hả ??" Cô quát lớn.
Tuấn Khải nghe thấy giật mình, tỉnh dậy nhìn cô với ánh mắt không hiểu.
" Tôi đang nói anh đấy, anh không nghe thấy gì hả ??" Cô tức giận vì Khải không trả lời cô.
" Cô nói gì cơ ??" Khải nói ( bằng tiếng Trung.)
Trước khi cho cô đi du học bố mẹ đã cho cô đi học tiếng Trung để dễ giao tiếp, cô rất thông minh nên đã học thành thạo tiếng Trung.
" Tôi nói anh lợi dụng lúc tôi ngủ giở trò đúng không??" Cô nói lại bằng tiếng Trung.
"Cô biết tiếng Trung sao ??" Khải trố mắt nhìn không ngờ một cô gái trẻ như thế này mà nói thành thạo như người bản địa.
"Bỏ đi, anh giải thích đi !! Tại sao tôi và anh lại dựa vào nhau ngủ ??"
"Tại tôi thấy cô ngủ đầu nghiêng ngả khắp nơi và gục vào tôi, thấy cô ngủ ngon quá nên để cô ngủ tiếp và tôi cũng ngủ quên lúc nào không biết. Cô làm tôi mỏi vai quá !!" Khải vừa nói vừa bóp vai với khuôn mặt đầy mệt mỏi. Linh nghe vậy liền xấu hổ,cảm ơn rồi không nói gì nữa. Cô quay mặt đi, đeo tai nghe vào và nhìn ra ngoài cửa sổ.
5 giờ......... Tiếp viên bắt đầu đẩy xe đồ ăn đi đến các hàng ghế. Cuối cùng chiếc xe cũng đi tới nơi mà cô và Khải đang ngồi.
Trong lúc ngồi ăn, không khí im ắng bao trùm không gian.
"Anh có dây sạc không ?? Em làm mất dây sạc rồi." Vương Nguyên từ hàng ghế bên kia quay sang phá tan bầu không khí im ắng.
"A ùng ất ồi. ỏi iên ỉ ý !! ( Anh dùng mất rồi. Hỏi Thiên Tỉ ý !! ) " Khải vừa ăn nhồm nhoàm vừa nói.(cute)
"Cậu ấy cho chị quản lí mượn rồi." Nguyên ỉu xìu. Bỗng, anh nhìn thấy chiếc điện thoại mà Linh đang cầm trên tay giống điện thoại của mình, ánh mắt liền lóe sáng.
"Bạn gì ơi cho mình mượn dây sạc được không ??"
Linh đang đắm chìm vào đồ ăn và âm nhạc nên chả nghe thấy gì.
"Bạn gì ơi !!" Vương Nguyên gọi lại lần nữa.
"Bạn ơi ??" Nguyên lại nói câu nữa. Khải thấy vậy liền đặt đũa xuống, và định giúp Nguyên. Anh gỡ một bên tai nghe của cô xuống, định nói thầm với cô. Đúng lúc cô giật mình quay ra xem kẻ nào dám giật tai nghe của cô thì mặt cô và mặt anh rất gần nhau, suýt thì môi chạm môi. Cô hoảng hốt khi nhìn thấy vậy liền đập mấy cái vào anh.
"Yah !!! Cái đồ biếи ŧɦái này." Linh đập liên tục vào Khải.
"Cô điên sao ?? Tôi chỉ định bảo cô cho Nguyên mượn dây sạc thôi mà. Sao cô sống mà cứ nghi ngờ người khác vậy ?? Cô có dây sạc không, mượn coi !!" Khải bĩu môi nhìn cô.
"Là ai thì tự mồm nói được, đâu cần anh lo chuyện bao đồng."
"Chuyện bao đồng ?? Đấy là do cô nghe nhạc không nghe thấy tôi mới giúp em ấy đấy chứ."
"Nguyên ??" Linh nhìn thấy đằng sau, gương mặt Nguyên ngơ ngác cười ở đó lúc nào mà giờ cô mới để ý.
"Chào cậu, cho tớ mượn dây sạc được không ??" Nguyên dịu dàng nói. Linh chỉ gật đầu nhẹ, quay sang lườm Khải với ánh mắt tính sổ sau rồi lấy dây sạc đưa cho Nguyên.
"Cảm ơn cậu !!" Nguyên cười tươi cảm ơn Linh. Linh nhìn nụ cười của Nguyên phải ngây người một lúc và bất giác mỉm cười lại với Nguyên.
"Không có gì đâu." Linh cười.
" Xem cô kìa, dịu dàng với người khác vậy mà người giúp cô thì bị cô chửi, biết vậy tôi không cho cô mượn vai để ngủ nữa. Đau hết cả vai." Khải nhìn vậy lẩm bẩm.
"Cậu bao nhiêu tuổi vậy ?? Trông trẻ vậy ??" Nguyên mỉm cười hỏi.
"Mình mới 20 tuổi."
"Ít hơn tôi 5 tuổi sao ?? Gọi anh đi em ơi." Khải nhếch mép cười khi nghe Linh nói.
"Tôi nói với anh sao ?? Đồ hóng hớt." Linh lườm Khải.
" Em ít tuổi hơn tôi rồi." Nguyên nói, ngăn không để cho cuộc cãi vã chuẩn bị xảy ra.
" Mọi người nói chuyện gì vui vậy?" Thiên Tỉ ở đâu nhảy ra.
" Đây là Thiên Tỉ, bằng tuổi anh" Nguyên giới thiệu.
" Rất vui được gặp em." Thiên Tỉ mỉm cười.
" Vâng, chào anh. "
..................................................................
"Chuyến bay từ Hà Nội, Việt Nam đến Bắc Kinh, Trung Quốc lúc 4:30 sắp hạ cánh trong 20 phút nữa. Yêu cầu quý khách thắt dây an toàn vào........."
Tiếng thông báo vang lên. Linh vẫn chìm đắm trong giấc ngủ của mình. Khải có gọi thế nào cô cũng chẳng dậy. Khải đành phải rướn người qua người cô với lấy chiếc dây an toàn, định thắt vào cho cô thì cô bỗng nhiên choàng tỉnh dậy.