Edit: Mộc Tử Đằng
Môi của anh trực tiếp áp lên đôi môi mềm mại của cô, đầu lưỡi mạnh mẽ tiến quân thần tốc xông thẳng vào.
Hứa Kiều theo bản năng hơi kháng cự, nói cho cùng ai có thể chịu được người giây trước còn nổi giận đùng đùng, giây sau không hợp liền mạnh mẽ cưỡng hôn người ta chứ, quả nhiên tiểu thuyết đều là gạt người, cái gì mà tim chợt đập thình thịch, toàn bộ đều là chém gió.
Thẩm Lạc Dương một tay chế trụ cả người không ngừng lộn xộn của cô.
"Anh tránh ra...vừa rồi hôn anh không phải..." Hứa Kiều nói đứt quãng, Thẩm Lạc Dương thiếu chút nữa cũng không cho cô cơ hội thở dốc.
Anh quấn lấy đầu lưỡi cô càng quét trong khoang miệng, vội vàng mυ"ŧ vào, trong miệng cô bây giờ ngập tràn hơi thở của anh.
Mạnh mẽ lại có chút uy hϊếp.
Hứa Kiều càng nghĩ càng tủi thân, anh dựa vào cái gì đối xử với cô như vậy, dựa vào cái gì nổi giận với cô xong rồi còn cưỡng hôn!
Nghĩ đến đây, Hứa Kiều không khỏi mở to hai mắt trừng Thẩm Lạc Dương, Thẩm Lạc Dương hiện tại hơi nhắm mắt lại, cái mũi thẳng tấp của anh làm cô đau đớn.
Trong mắt cô nổi lên một ngọn lửa, sau đó hơi hé môi, hung hăng cắn xuống môi của Thẩm Lạc Dương, cô cũng không phải như ngày thường gặm cắn vui đùa mà bây giờ là thực sự cắn.
Cô thấy Thẩm Lạc Dương một cái nhăn mày cũng không có, càng thêm tức giận, cô cứ tiếp tục cắn giống như đang phát tiết sự bực bội của mình, cho đến khi trong khoang miệng đầy mùi máu tươi, cô mới buông ra.
Thẩm Lạc Dương thấy cô đã buông môi mình ra, nếm được vị máu trong miệng mình, anh vẫn áp chế cô như cũ nhưng đã buông tha cho môi của cô, con ngươi đen nhánh của anh nhìn cô không hề chớp mắt.
Hứa Kiều bị anh nhìn liền thấy chột dạ trong lòng, nhờ vào ánh sáng ít ỏi bên ngoài cô nhìn thấy được vệt máu trên môi anh.
Anh chậm rãi bỏ tay ra, tay cô bị anh giữ chặt cũng thuận thế buông xuống.
Hứa Kiều mím môi, ánh mắt bắt đầu nhìn xung quanh.
Bị Thẩm Lạc Dương nhìn một hồi, Hứa Kiều có chút ngượng ngùng mở miệng, "Ai biểu anh không được sự cho phép của em mà..."
"Hết giận chưa?" Anh thấp giọng hỏi, thanh âm trầm khàn gợi cảm.
Hứa Kiều yên lặng cắn môi không nói gì.
"Có phải vừa rồi anh đã dọa em rồi không?" Thanh âm của anh dịu dàng vô cùng, mang theo sự thỏa hiệp.
Nghe vậy trong lòng Hứa Kiều nổi lên một trận chua xót.
"Vừa rồi anh có chút nóng nảy, anh đang lái xe mà em còn làm như vậy, lỡ như xảy ra chuyện gì bất trắc thì sao, ở trên đường cái nguy hiểm gì cũng có thể xảy ra, anh có gì cũng không sợ nhưng rất sợ em sẽ gặp nguy hiểm."
Hứa Kiều chậm rãi cúi đầu, trong mắt ngập nước mắt, nhưng vẫn cố nén không cho nó rơi ra.
"Đồng ý với anh, về sau không được làm chuyện nguy hiểm như vậy được không?" Thanh âm của anh nhỏ nhẹ, dịu dàng, vươn tay xoa xoa đầu cô, mang theo đau lòng và cưng chiều, còn có sự thỏa hiệp vô điều kiện.
Nhưng đúng là vừa rồi anh đã giận vô cùng, bởi vì anh thật sự bị cô dọa rồi, Thẩm Lạc Dương anh đã gần nữa đời chưa từng sợ cái gì, nhưng chỉ cần nhớ đến hành động của cô lúc nãy liền hoảng sợ.
Cô thừa lúc anh không phòng bị gì áp tới che đi tầm mắt anh, anh không dám tưởng tượng, nếu lỡ có chiếc xe nào đang lái tới thì bọn họ sẽ ra sao, cô sẽ như thế nào.
Hứa Kiều không kiềm được nước mắt nữa, cô chủ động vươn cánh tay, nâng người lên, ôm lấy Thẩm Lạc Dương, cọ vào vai anh rồi gật đầu một cái.
"Được, em biết rồi."
Thẩm Lạc Dương nghe được tiếng khóc nức nở của cô, không khỏi thở dài một hơi, anh vỗ vỗ bả vai an ủi cô.
"Được rồi, đừng khóc nữa, đã lớn thế rồi mà."
Anh hơi kéo cô ra một khoảng, nhìn dáng vẻ khóc không còn hình tượng gì của cô chợt thấy buồn cười, anh duỗi tay vén tóc mái của cô ra hai bên.
Hứa Kiều nhìn môi Thẩm Lạc Dương còn dính chút máu.
"Đau không?" Cô nhỏ giọng hỏi.
"Không đau." Thẩm Lạc Dương lắc đầu.
Lúc cô đang chuẩn bị nói tiếp thì nhìn thấy Thẩm Lạc Dương chậm rãi vươn đầu lưỡi liếʍ sạch vết máu còn sót lại đó.
Cô nhìn yết hầu hơi động của anh cùng với đôi môi gợi cảm, bỗng nuốt nước bọt một cái.
Sau khi Hứa Kiều làm động tác nuốt nước bọt, Thẩm Lạc Dương liền hôn lên môi cô.
Chỉ là lần này không còn thô bạo như trước nữa mà lại vô cùng dịu dàng, từng chút từng chút nhấm nháp, miêu tả hình dáng đôi môi của cô.
Anh chế trụ gáy của cô, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô.
Hứa Kiều bị anh hôn đến đầu óc choáng váng, cả người giống như bị rút cạn sức lực, mềm nhũn dựa vào người anh.
Đầu óc hiện tại trống rỗng không thể nghĩ đến cái gì nữa, hoàn toàn đã quên quên mất bản thân vừa rồi còn nổi giận với Thẩm Lạc Dương.
Cô cảm giác được thân thể rắn chắc nóng rực của Thẩm Lạc Dương đang gắt gao đè chặt người mình, bàn tay to lớn của anh nắm lấy eo cô, cách một lớp vải mỏng cô có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ tay anh, làm chân cô như nhũn ra.
Cô cảm nhận được sự biến hóa của anh.
Anh dường như đang...
"Anh..." Ánh mắt sáng lấp lánh của cô nhìn anh.
Thẩm Lạc Dương bị cô nhìn như vậy xém chút nữa đã không khống chế được, anh vươn tay hạ ghế ngồi xuống thấp nhất để cô nằm thẳng ra trên đó.
"Hôm nay chúng ta là một trận kí©h thí©ɧ được không?"
Anh nhẹ nhàng hôn cổ cô, Hứa Kiều không khỏi run rẩy.
"Không phải anh đang nghĩ đến..."
Nhìn vào ánh mắt sáng quắc của Thẩm Lạc Dương, Hứa Kiều yên lặng nuốt hai chữ "Xe chấn" vào bụng.
Anh nắm lấy vạt áo cô vén lên, Hứa Kiều cũng phối hợp nâng người để anh thuận tiện cởϊ qυầи áo mình.
Trong không gian nhỏ hẹp này, hai người đều không thể duỗi thẳng tay chân, nhưng thân hình nóng bỏng đầy mồ hôi của anh luôn dán sát vào người cô.
Anh mạnh mẽ ra vào, đôi tay luôn giữ lấy eo cô, vòng eo nhỏ nhắn của cô chỉ cần dùng một tay là anh có thể nắm hết.
Cảm giác này giống như vụиɠ ŧяộʍ, kí©h thí©ɧ làm người ta nói không nên lời, sợ bị người ta phát hiện bọn họ đang làm việc, nhưng bản tính con người là như thế, càng lo lắng đề phòng, càng lén lút, liền có thể kí©h thí©ɧ sự đen tối từ sâu trong tâm hồn.
***
Ngày hôm sau tỉnh lại, Hứa Kiều phát hiện mình đang nằm trên giường lớn trong phòng ngủ, cô có chút hoài nghi, chẳng lẽ đêm qua một trận xe chấn chỉ là mơ?
Vì thế cô ngồi dậy, sau đó vạch áo ngủ ra nhìn vào trong.
Thẩm Lạc Dương vừa vào phòng, liền thấy Hứa Kiều đang ngồi trên giường, mở cổ áo mình ra rồi nhìn vào.
Anh không khỏi nhoẻn miệng cười.
"Nhìn cái gì hả?" Anh cười hỏi.
Nghe được thanh âm của Thẩm Lạc Dương, Hứa Kiều phản xạ có điều kiện ngẩng đầu nhìn về phía anh, nhìn thấy nụ cười tươi trên môi anh liền thấy xấu hổ vô cùng.
"Không nhìn gì cả." Cô ra vẻ bình tĩnh nói.
Thẩm Lạc Dương nhìn dáng vẻ giả vờ bình tĩnh đó của cô, cũng không trêu chọc nữa, chỉ cười nói: "Ừ, rửa mặt một chút, rồi nhanh ra ăn sáng."
"Được." Hứa Kiều rầu rĩ đáp lại anh.
Thẩm Lạc Dương nhìn da thịt lộ ra bên ngoài của Hứa Kiều, trên đó còn lưu lại dấu vết tối qua, điều này làm anh thấy hơi khẩn trương.
Nhưng cuối cùng lý trí đã kéo anh lại, anh thu hồi tầm mắt đang dừng trên người Hứa Kiều lại, sau đó xoay người đi nhanh ra ngoài, bởi vì anh sợ mình không nhịn được sẽ kéo cô làm vận động buổi sáng mất thôi.
Hứa Kiều thấy anh đã ra ngoài, lúc này mới kéo cổ áo mình ra lần nữa nhìn vào.
Cô xác nhận đêm qua đã lưu lại không ít dấu vết trên người mình, đặc biệt là phần eo.
Cô chợt nhớ đêm qua không phải mơ mà thật sự bọn họ đã làm trên xe, chẳng qua đến cuối cùng cô không chống đỡ được nữa liền ngủ thϊếp đi, nên chắc chắn là Thẩm Lạc Dương đã ôm cô về.
Nhớ đến chuyện đó, hai chân Hứa Kiều liền cảm thấy tê dại, hơn nữa cảm giác đó cũng vô cùng kí©h thí©ɧ.
Không thể cứ nghĩ mãi chuyện này được.
Hứa Kiều vỗ vỗ đầu mình, sau đó nhanh chóng dậy khỏi giường, tùy ý mặc áo ngủ rồi đi vào nhà vệ sinh, cô cảm thấy hiện tại mình thật sự đã trở thành sắc nữ, cả ngày đều liếc nhìn thịt thà của Thẩm Lạc Dương.
Mới vừa vào phòng tắm, nhìn vào gương, liền thấy những quả "dâu tây" lớn bé trên cổ.
Hứa Kiều muốn phát điên, hiện tại cô có một nỗi xúc động muốn hành hung Thẩm Lạc Dương, anh để lại "dâu tây" trên cổ cô thế này thì làm sao cô dám bước ra cửa chứ, thời tiết bây giờ lại nóng, cô mà mặc áo cổ cao xác định nóng chết luôn!
Lúc cô ra khỏi phòng ngủ, Thẩm Lạc Dương đã dọn xong bữa sáng, đang ngồi trên bàn.
Hứa Kiều bước qua, cô dùng ngón tay chỉ cổ mình, hung dữ nói:
"Thẩm Lạc Dương, anh nhìn anh đã làm chuyện tốt gì đi!"
Thẩm Lạc Dương thoáng giương mắt nhìn cô một cái, "Khá đẹp."
Hứa Kiều thật muốn mắng chết anh.
"Đẹp cái con khỉ, em phải làm cho anh giống thế này xem anh ra cửa thế nào!"
Ai ngờ Thẩm Lạc Dương buông đôi đũa trong tay xuống, mắt nhìn chằm chằm vào cô, sau đó bắt đầu cởϊ áσ sơ mi của mình ra.
"Anh định làm gì?" Hứa Kiều không rõ hỏi.
Thẩm Lạc Dương cũng không trả lời cô, chỉ tiếp tục cởϊ áσ, mãi đến khi áo được cởi ra để lộ cái cổ màu lúa mạch của anh, Hứa Kiều mới hiểu được ý của anh là gì.
Cô lập tức ngượng ngùng một câu cũng không nói ra được, bởi vì cô nhìn thấy trên cổ Thẩm Lạc Dương còn nhiều "Dâu tây" hơn cả của cô
Những quả "Dâu tây" đó không thể nào tự anh làm ra được, chỉ có một khả năng.
Cô hậm hực mím môi, sau đó có chút ngượng ngùng chạm chạm vào cổ mình, yên lặng ngồi xuống.
"Sao không nói nữa?" Anh nhàn nhạt hỏi.
Cô mới ngồi xuống, Trà Sữa còn đang bên cạnh Thẩm Lạc Dương lập tức nhảy lên đùi cô.
Cô cúi đầu liếc nó một cái.
Đột nhiên phát hiện, gần đây hình như Trà Sữa có hơi gầy đi, so với lúc trước thì nhẹ hơn nhiều thì phải?
Cô duỗi tay lấy một miếng bánh mì, cũng không trả lời Thẩm Lạc Dương, mà một bên cắn bánh mì, một bên nới với Thẩm Lạc Dương:
"Em cảm giác hình như Trà Sữa gầy rồi."
Thẩm Lạc Dương vừa cài nút áo sơ mi, vừa nhìn thoáng qua Trà Sữa, như suy nghĩ gì đó rồi nói: "Hình như là gầy thật, sau này sẽ tẩm bổ cho nó, nó sẽ nhanh béo lên thôi."
Hứa Kiều nhăn đôi mày thanh tú lại.
"Hay vẫn là thôi đi, nó gầy đi là tốt rồi, béo lên không còn khí chất gì nữa."
Thẩm Lạc Dương: "..."
Ăn cơm xong, Hứa Kiều đưa Thẩm Lạc Dương ra cửa để đi làm, rồi cô mới về phòng sửa soạng một lúc.
Thẩm Lạc Dương đi làm sớm hơn cô, hơn nữa rất quy luật, Hứa Kiều dù sao cũng điển hình là bà chủ tự kinh doanh, muốn đi lúc nào cũng được, muốn thì đi, không muốn thì ở nhà, nhưng Hứa Kiều là loại người không chịu ngồi yên, hơn nữa theo như lời nói không biết xấu hổ của cô thì ngồi ngốc ở nhà chỉ tổ lãng phí nhan sắc mà thôi.
Trang điểm nhẹ nhàng một chút, sau đó mặc quần áo thoải mái, hôm nay cô đeo thêm khăn lụa ở cổ để che đi mấy vết "Dâu tây" nổi bật kia.