Edit: Mộc Tử Đằng
Đúng 5 giờ chiều, Hứa Kiều liền cởi tạp dề để qua một bên, sau đó lấy son môi từ trong túi xách ra rồi trang điểm lại một chút.
"Chị, chị trang điểm đi đâu vậy?" Chu Nguyễn không biết khi nào đã đứng bên cạnh Hứa Kiều, nói xong còn dùng vai huých vào người Hứa Kiều.
Tay Hứa Kiều run lên, son môi thiếu chút nữa đã quẹt vào răng cô.
"Dính vào răng chị, chị sẽ gϊếŧ chết em." Hứa Kiều liếc cô ấy một cái, Chu Nguyễn lộ ra biểu cảm sợ hãi.
"Chị, có phải muốn hẹn hò với anh rể không?"
Hứa Kiều nhìn vẻ mặt bát quái của Chu Nguyễn.
"Em đoán đi."
Vừa dứt lời, di động Hứa Kiều liền run lên, Chu Nguyễn nhân cơ hội liếc nhìn một cái, liền nhìn thấy tin nhắn Wechat của anh rể.
Hứa Kiều duỗi tay lấy di động qua, mở tin nhắn ra, nhìn thoáng qua, sau đó ngẩng đầu nhìn ra ngoài, Thẩm Lạc Dương đứng trước xe đang đậu bên ngoài, cô vẫy vẫy tay với anh.
Chu Nguyễn thuận thế nhìn theo thì thấy một bóng dáng quen thuộc.
Đó là bạn trai của chị họ à?
Cô ấy nhìn vẻ mặt cười sáng lạn của Hứa Kiều, yên lặng trợn tròn mắt, nhìn biểu cảm này cũng không cần đoán nữa.
Hứa Kiều dẹp son môi vào túi xách rồi quay sang nói với cô ấy, "Đi đây."
"Đi đi đi, đi nhanh đi." Vẻ mặt Chu Nguyễn đầy ghét bỏ nói.
Khóe miệng Hứa Kiều lộ ra nụ cười khoe khoang.
"Các cô gái cố lên, chị xem trọng các em fighing!" Hứa Kiều giơ tay làm động tác cố lên rồi cầm lấy túi xách tiêu sái rời đi.
Các nhân viên trong cửa hàng thấy bà chủ của họ đang đi về phía một chiếc xe.
Họ lập tức cảm thấy không còn gì luyến tiếc nữa, tự nhiên bị quăng thức ăn cho chó vào mặt, các cô ấy tỏ vẻ cự tuyệt.
Thẩm Lạc Dương giúp Hứa Kiều mở cửa xe, Hứa Kiều trực tiếp ngồi vào, sau đó duỗi tay cài dây an toàn lại.
"Trần Nhiên sao lại mời chúng ta ăn cơm?" Cô hỏi.
"Ai biết cậu ta muốn làm gì đâu, vẻ mặt thần thần bí bí, dù sao cũng không cần lo, cậu ta mời thì chúng ta cùng đi thôi."
Hứa Kiều nghĩ nghĩ, ăn không tốn tiền ngại gì không đi.
Hai người nhanh chóng đi đến nhà hàng đã hẹn, Thẩm Lạc Dương đỗ xe xong, sau đó hai người cùng nhau đi vào bên trong.
Lúc họ vào phòng bao thì thấy Tống Lâm và một người nữa đang ngồi lướt di động.
"Này, Trần Nhiên đâu?" Hứa Kiều tò mò hỏi Tống Lâm, không phải nói Trần Nhiên mời cơm sao, sao lại không thấy bóng dáng Trần Nhiên đâu.
"Không rõ lắm, vừa rồi còn ở đây, mới đi ra ngoài."
"À."
Thẩm Lạc Dương giúp Hứa Kiều kéo ghế ra, sau đó hai người ngồi xuống, không lâu sau, người phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên.
Hứa Kiều uống vài ngụm trà lúa mạch mà Thẩm Lạc Dương mới vừa rót cho cô.
"Em muốn đi nhà vệ sinh một chút."
"Anh đi với em."
Tống Lâm ngẩng đầu lên yên lặng nhìn anh một cái.
Hứa Kiều liền cảm thấy có chút xấu hổ, ân ái như vậy không tốt lắm?
"Cái đó, không cần, em có thể tự đi, sẽ quay lại nhanh thôi." Hứa Kiều ngượng ngùng nói.
Thấy Hứa Kiều cự tuyệt, Thẩm Lạc Dương cũng không miễn cưỡng nữa, "Được rồi, đi đi, phòng này số 0812, đừng đi sai phòng."
"Được, em biết rồi, em không phải kẻ ngốc."
Hứa Kiều đứng lên sau đó đi ra ngoài.
Sau khi Hứa Kiều ra ngoài, Tống Lâm cất điện thoại đi, sau đó nhìn Thẩm Lạc Dương.
"Làm sao vậy?" Thẩm Lạc Dương hỏi.
"Anh có biết lát nữa ai đến không?"
"Không phải tiểu tử Trần Nhiên kia sao?" Thẩm Lạc Dương nhăn mày, lời Tống Lâm nói anh nghe rõ mà.
Tống Lâm thấy anh như vậy, liền biết anh không biết gì.
"Tống Tử Ngu và Tịch Nhuế."
Động tác uống trà của Thẩm Lạc Dương tạm dừng một chút.
"Trần Tịch Nhuế?"
"Ừ."
***
Sau khi giải quyết xong nhu cầu, cả người Hứa Kiều mới cảm thấy thoải mái, xả nước xong, cô liền đi ra.
Nhìn thoáng qua chính mình trong gương, ừ, trang điểm không tệ, không có xà phòng, cô đành rửa tay với nước.
Đang lúc cô rửa tay, có một cô gái đi vào.
Cô theo bản năng nhìn thoáng qua.
Cô ta mặc một chiếc váy màu xanh dương, tóc đen thẳng dài, dáng vẻ xinh đẹp, trên người có một loại khí chất nói không nên lời, không khỏi làm Hứa Kiều nhìn cô ta thêm vài lần.
Cô gái đó nhận ra ánh mắt cô, ngẩng đầu nhìn cô, đối diện với cô lộ ra một nụ cười thân thiện, rồi nhìn vào gương sửa sang lại tóc mình một chút.
Cô nhìn cô ta sửa lại tóc xong còn lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, sau đó liền đi ra ngoài, lúc cô ta xoay người, Hứa Kiều mơ hồ ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người cô ta.
Cô nhướng mày, sau đó đưa tay đến máy sấy để hong khô tay, làm xong cô mới đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhan chóng tìm được phòng số 0812.
Kết quả vừa đi vào, liền có chút ngây ngẩn cả người.
Trong phòng không nhiều người lắm.
Thẩm Lạc Dương, Tống Lâm, Trần Nhiên, Tống Tử Ngu còn có cô gái mới vừa gặp trong nhà vệ sinh.
Cô gái đó ngẩng đầu nhìn thấy Hứa Kiều cũng sửng sốt một chút.
"Kiều ca cô tới rồi, đúng rồi, tôi giới thiệu với cô một chút, mấy người kia cô đều biết hết rồi, còn đây là Trần Tịch Nhuế." Trần Nhiên là người đầu tiên phá vỡ không khí xấu hổ này.
Trần Tịch Nhuế đứng dậy, "Xin chào."
Hứa Kiều rốt cuộc cũng biết được cái gì là thanh âm nhẹ nhàng dịu dàng, là con gái nghe được âm thanh này còn chịu không nỗi huống hồ là đàn ông.
Nghĩ đến đây, cô dời ánh mắt về phía Thẩm Lạc Dương, anh cũng đang nhìn cô nên ánh mắt hai người chạm nhau, ánh mắt của anh vô cùng nóng bỏng lại trần trụi không che dấu gì, Hứa Kiều mất tự nhiên ho khan hai tiếng, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt về phía Trần Tịch Nhuế.
"Xin chào." Cô cười cười với cô ta.
Thẩm Lạc Dương thấy Hứa Kiều cố ý dời tầm mắt đi, sau đó mở miệng nói với cô: "Lại đây."
Lúc anh nói chuyện, Trần Tịch Nhuế theo bản năng nhìn anh một cái, dường như không thể tin được hai chữ này là từ trong miệng anh phát ra.
Hứa Kiều nhìn Trần Tịch Nhuế hành động theo bản năng, mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, nhưng cô vẫn đi qua.
Hứa Kiều ngồi bên tay trái của Thẩm Lạc Dương.
Trần Tịch Nhuế có chút không hiểu, Thẩm Lạc Dương vì sao lại để cô ngồi bên trái, trong ấn tượng của cô ta, Thẩm Lạc Dương chưa bao giờ cho người khác ngồi ở phía bên trái của anh, cho dù ngồi ở bên trái, cũng không thể dựa vào gần như vậy, bởi vì bên trái là nơi cách trái tim gần nhất.
Bọn họ đã từng đùa giỡn nhau, nói Thẩm Lạc Dương chỉ cho người yêu của anh ngồi bên trái.
Khi đó Thẩm Lạc Dương không nói gì, chỉ nhìn bọn họ cười.
"Vừa rồi quên mất, chỉ lo giới thiệu Tịch Nhuế, đây là Hứa Kiều, là bạn gái của lão đại." Trần Nhiên tiếp tục nói.
Trần Nhiên mới vừa nói xong, sắc mặt của hai người trong phòng đều khẽ biến một chút, một người là Tống Tử Ngu, tay đang nghịch bật lửa của Tống Tử Ngu hơi dừng một chút, nhưng chỉ trong một giây đồng hồ, giây sau liền khôi phục trạng thái ban đầu, tiếp tục không để ý gì đóng mở nắp bật lửa.
Người còn lại là Trần Tịch Nhuế, bàn tay cô ta đột nhiên gắt gao nắm chặt, đồng tử hơi co lại.
Nhưng cô ta vẫn cố gắng khắc chế cảm xúc của mình.
Trần Nhiên vừa rồi đã nói cái gì?
Anh ta nói Hứa Kiều là bạn gái của Thẩm Lạc Dương?
Anh có bạn gái, anh vậy mà có bạn gái.
Qua vài giây, cô ta mới đưa ánh mắt qua nhìn Thẩm Lạc Dương, nói:
"Thẩm đại ca, chúc mừng anh."
Thẩm Lạc Dương cười cười với cô, khó có được lúc nhã nhặn trả lời: "Cảm ơn."
Hứa Kiều nghe thanh âm của Thẩm Lạc Dương, nhã nhặn? Thẩm Lạc Dương cũng có lúc nhã nhặn như vậy, cô không khỏi nhìn anh một cái, lại thấy trong mắt anh mang theo ý cười nhợt nhạt, lại quay đầu nhìn Trần Tịch Nhuế.
Cô thấy trong mắt Trần Tịch Nhuế có một cảm xúc không bình thường, giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn rất nhanh nhạy, chỉ nhìn ánh mắt như vậy cô liền có thể xác định, Trần Tịch Nhuế thích Thẩm Lạc Dương.
Trần Tịch Nhuế phát giác ánh mắt của Hứa Kiều đang nhìn mình, sau đó nhanh chóng rũ mi xuống thu lại sự yêu thích Thẩm Lạc Dương trong mắt.
Lúc ngước mắt lên lần nữa, trong mắt cô ta trở lại vẻ bình thường như ban đầu, không còn cảm xúc gì nữa.
Hứa Kiều không nói gì, chỉ yên lặng thu hồi tầm mắt của mình, nhưng trong lòng cô bây giờ đã có một cây đinh.
Người phụ nữ này có chút ý tứ.
Thẩm Lạc Dương đẩy trà lúa mạch qua cho cô, "Uống thêm một miếng nữa đi."
"Ừ." Hứa Kiều yên lặng bưng ly lên uống mấy hớp, cô cảm thấy không khí trong phòng có chút kỳ quái nên rất thức thời không nói gì.
Một lát sau, thức ăn trên bàn đều đã được mang lên đầy đủ, nhưng không có ai động đũa.
"Trần Nhiên, hôm nay cậu họp mặt mọi người lạ là muốn ăn cùng một bữa cơm sao?" Tống Tử Ngu cất bật lửa đi, hỏi.
"Đương nhiên, bằng không thì sao chứ?" Trần Nhiên cười cười.
"Cái kia... Tống đại ca, thật ra là em nhờ Trần Nhiên mời các anh đến đây." Trần Tịch Nhuế đang yên lặng bỗng nhiên nói.
Tống Tử Ngu nhìn thoáng qua Trần Tịch Nhuế, sau đó nhướng mày.
"Em mới trở về, ở đây không quen ai mà các anh lạ ở đây cho nên em..."
"Được rồi, tôi cũng chưa nói gì cô không cần phải giải thích." Tống Tử Ngu nói.
"Thôi cứ xem như đây là bữa tiệc tẩy trần cho cô đi."
"Cảm ơn anh, Tống đại ca."
Tống Tử Ngu phất phất tay với cô ta.
"Ăn đi." Thẩm Lạc Dương nói với Hứa Kiều.
"Đúng vậy, mọi người ăn đi nếu không đồ ăn nguội mất." Trần Nhiên nhanh chóng mở miệng nói.
Lúc này, mọi người mới bắt đầu động đũa.
Trần Tịch Nhuế nhìn động tác Thẩm Lạc Dương đang gắp đồ ăn cho Hứa Kiều, đột nhiên cảm thấy những thứ trong miệng không còn mùi vị gì cả, tâm tình trong người không tốt nhưng cô ta vẫn cố gắng thể hiện dáng vẻ bình thường.
"Tịch Nhuế, lần này sao đột nhiên lại về vậy?" Tống Lâm hỏi.
Trần Tịch Nhuế buông đũa xuống, cười nhạt, đang lúc chuẩn bị nói chuyện, nhưng mới nhấc cánh tay liền đυ.ng vào ly nước cam bên cạnh Hứa Kiều, nước trong ly bỗng đỗ ra ngoài.
"A!" Một tiếng kêu sợ hãi.
Nhưng thanh âm này không phải đến từ Hứa Kiều, mà chính là Trần Tịch Nhuế.
Hứa Kiều theo bản năng chỉ nhíu mày, mặc dù lúc đổ nước, Thẩm Lạc Dương đã nhanh chóng kéo cô về phía mình nhưng vẫn không may mắn thoát nạn, một miếng cam dính trên váy cô.
"Thực xin lỗi thực xin lỗi, cô không sao chứ?" Trần Tịch Nhuế dáng vẻ hoảng hốt, cô ta nhanh chóng lấy khăn giấy trên bàn qua lau khô vết nước trên váy Hứa Kiều.
"Không sao." Hứa Kiều không hề hoảng hốt gì, chỉ nhàn nhạt trả lời, cô tránh đi cái tay của Trần Tịch Nhuế.
"Tôi không sao, tự tôi lau được rồi."
Cô tiếp nhận lấy tờ khăn giấy từ trong tay Trần Tịch Nhuế, sau đó tự lau váy mình.
Lúc này cô có thể nói cái gì chứ, không lẽ cô phải nói cô làm ướt váy tôi rồi nền mua trả lại cái khác đi, cái váy này của bà đây vô cùng quý giá?
Thẩm Lạc Dương lấy khăn giấy giúp Hứa Kiều lau khô nước.
Trần Tịch Nhuế nhìn động tác tự nhiên của Thẩm Lạc Dương đang giúp Hứa Kiều lau, hôm nay cô mặc váy chữ A, ngồi xuống sẽ lộ ra phần đùi tinh tế, mà Thẩm Lạc Dương không hề ngại ngần gì lau giúp cô.
Cô ta không khỏi nắm chặt khăn giấy trong tay, làm cho nó trở nên nhăn nhúm.
Chương sau