Anh tránh bàn chân bị thương của cô đè cô lên sô pha, thấp giọng nói: "Em đang nói cái gì vậy? Muốn bị làʍ t̠ìиɦ sao?"
Tiểu Trà vừa xấu hổ vừa khó chịu vươn bàn tay mảnh khảnh che miệng anh, khuôn mặt anh tuấn tú như vật nhưng miệng lại nói ra toàn lời xấu hổ.
Chu Cẩn Hiên nhếch khóe miệng, nắm lấy cổ tay cô, đưa ngón tay của cô vào miệng mình từ từ gặm nhấm, liếʍ từng cái một.
Tiểu Trà cảm thấy thân dưới ướt đẫm, không nghĩ lại bị anh hôn, cô cũng không có nhiều qυầи ɭóŧ để thay đổi, nên vặn vẹo người như muốn thoát khỏi sự trói buộc của anh.
Chu Cẩn Hiên vỗ nhẹ vào mông cô, giọng nói khàn khàn: “Đừng nhúc nhích.”
Một vật cứng rắn đè lên người cô, Tiểu Trà nhớ đến cự vật to lớn màu tím đen mà cô từng thấy trước đó, trên đó nổi đầy gân xanh, lớn như vật mà lại liên tục ra vào tiểu huyệt bên dưới của cô gái, cô đỏ mặt, bất động vẫn không dám nhúc nhích.
Chu Cẩn Hiên hôn lên môi cô: “Thực ngoan.”
Lục Tiểu Trà ngây thơ lại thanh thuần, thật đáng yêu, anh coi như thử làm quân tử một lần.
Từ người cô đứng dậy.
“Cũng không còn sớm, đi ngủ sớm một chút.”
Tiểu Trà nhìn vào trong phòng chỉ thấy một cái giường, chút nữa ngủ như thế nào?
Chu Cẩn Hiên biết suy nghĩ của cô, trực tiếp nói: “Em ngủ trên giường của anh.”
“Vậy còn anh?” Tiểu Trà ngẩng đều nhìn anh, cô không muốn làm chim ác chiếm tổ của người khác, cô có thể nằm trên sàn nhà.
"Em ngủ trên giường, anh ngủ sô pha, ngủ cùng em anh sợ đêm nay anh sẽ bị tiếng gáy của em đánh thức.”
“Em không ngáy!” Tiểu Trà tức giận thở phì phò nói, cô sống ở ký túc xá lâu như vậy, cũng không ai nói cô ngủ ngáy, Chu Cẩn Hiên lại dám nói vậy với cô.
"Đùa em thôi, em vẫn tự mình thay quần áo được không? Có muốn anh giúp không?" Chu Cẩn Hiên nhìn thấy bộ dáng xù lông của cô cũng không nhịn được cười, không muốn trêu đùa cô nữa.
“Không cần.” Cô chuẩn bị chậm rãi tiến về phòng ngủ, nhưng cô không thể, chỉ có thể nhảy lò cò qua.
Chu Cẩn Hiên ngồi trên ghế cuối cùng cũng đến ôm lấy cô, bế cô lên, đặt cô lên giường, từ trong tủ lấy ra một chiếc áo phông của mình đưa cho cô.
“Cho em làm áo ngủ, ngủ đi.” Anh xoay người bước ra ngoài.
Tiểu Trà ngớ người nghĩ muốn nhờ anh đóng cửa nhưng lại cảm thấy không tốt lắm, dù sao đây cũng là nhà anh.
Cô cởi cúc áo sơ mi của mình, chuẩn bị mặc áo phông của Chu Cẩn Hiên.
"Buổi tối muốn đi vệ sinh thì gọi anh..."
Chu Cẩn Hiên nhớ tới mình vẫn còn chuyện muốn nói, lại quay bước trở lại, ánh mắt lúc này nhìn thẳng vào bộ ngực trần trụi của cô, bầu ngực căng tròn mịn màng, phía trên là hai chấm đỏ.
Tiểu Trà vội vàng cuống quít che chắn, oán giận nói: “Sao anh tiến vào không nói một tiếng?”
Chu Cẩn Hiên không trả lời, anh nuốt nước bọt bước thẳng đến bên giường, cởi bỏ bàn tay đang che chắn trước ngực của cô, nhẹ nhàng đặt miệng xuống cắn nhẹ hạt đậu đỏ bên trên, đầu lưỡi không ngừng tạo thành vòng tròn, bàn tay mơn trớn bên kia, bầu ngực tràn ra khỏi ngón tay.
“Bộ ngực của em thật đẹp!” Anh nói.