Chương 6: Theo anh về nhà

Sống trong căn hộ của anh ấy?

Họ là một nam sinh và một nữ sinh, và Tiểu Trà biết đơn thuần rằng cô nam quả nữ là không thể sống cùng nhau được .

“Em về phòng ngủ đây.” Cô nước mắt lưng tròng.

"Mấy giờ rồi? Em có thể tự mình xem" Tiểu Trà nhìn 11:20 hiển thị trên điện thoại di động mà muốn khóc không ra nước mắt, 10:30 thì cửa ký túc xá đã bị khóa lại, chút nữa nếu tìm dì quản lý ký túc xa thì không biết có hữu ích hay không.

Cô không có tiền và cũng không có khả năng để đi thuê phòng, hơn nữa bây giờ cô vẫn còn nợ Chu Cẩn Hiên sáu trăm bảy mươi lăm nhân dân tệ!

"Chân của em bị thương, mấy ngày nay em không thể nấu ăn được. Anh có thể đợi đến khi chân em lành lại được không? Tiền bối Chu, anh có thể đưa em đến cửa sau của trường học được không?"

Tiểu Trà thật sự không muốn tìm bà dì ký quản túc xá xấu xa hung dữ kia, đừng mở cửa cho cô vào mà còn đăng ký cái tội không một đêm không về ký túc xá lên trên hệ thống thì còn phiền phức hơn.

Có một quán cà phê Internet ở phía sau trường học hơn nữa chỉ tốn 15 tệ cho cả đêm. Cô đến đó và nán lại một đêm cũng tốt !

Chu Cẩn Hiên dường như nhìn ra được kế hoạch của cô, sắc mặt sa sầm, "Không nấu được thì trả lại tiền cho anh ngay bây giờ đi ."

“Anh rõ ràng biết là em không có mà!” Cô đã bị ấm ức đến mức cuối cùng không thể kìm được nước mắt.

Chu Cẩn Hiên không nỡ nhìn thấy cô khóc, vì vậy anh đã ôm cô lại và dỗ dành,

"Ngoan, hôm nay cũng muộn rồi cùng anh trở về chung cư đi, những người con gái khác muốn đi anh đều không thèm ném xỉa tới, hay là em muốn cùng anh ra ngoài thuê phòng ?"

"Nhưng em không muốn!"

Chu Cẩn Hiên cũng có thể nhìn ra rằng điều kiện kinh tế của cô gái có thể rất tồi tệ, và bằng cách nào đó anh đã động lòng trắc ẩn.

Hai người trở về căn hộ ngoài khuôn viên trường của Chu Cẩn Hiên, đó là một căn hộ đơn giản chỉ một phòng ngủ, một phòng bếp, sạch sẽ gọn gàng, phong cách màu sáng đầy tiết chế giống như lần đầu tiên Tiểu Trà nhìn thấy Chu Cẩn Hiên.

Chu Cẩn Hiên nhẹ nhàng đặt cô lên sô pha, giúp cô cởi tất, lấy một đôi dép lê đeo lên cho cô.

"Ở đây không có dép nữ, em mang của anh đi."

Anh mở bình thuốc ra, theo lời bác sĩ đổ ra xoa xoa trên lòng bàn tay, nhẹ nhàng bôi lên chân Tiểu Trà.

Bàn tay của người đàn ông ấm áp, mạnh mẽ nhưng lực đạo lại rất khống chế không mạnh không yếu, Tiểu Trà không những không cảm thấy đau đớn, mà còn cảm thấy có cảm giác nhẹ nhõm hơn, như thể một chiếc lông vũ nhẹ nhàng trượt qua.

“Ngứa quá.” Cô mỉm cười, co chân lại , trong cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ khó chịu.

“A!”

Chu Cẩn Hiên nắm lấy chân trắng nõn của cô, nghe thấy tiếng kêu rên của cô thật giống như một con mèo nhỏ.