Quán rượu này với các địa điểm khác là hoàn toàn không giống nhau, đây đều có các cô gái ở các hàng ghế dài cầm rượu đi mời từng vị khách để đẩy mạnh tiêu thụ bán rượu, cũng có thể xem như là một điểm đặc sắc riêng.
Chu Cẩn Hiên vẫy vẫy tay ra hiệu không cần, đột nhiên cảm thấy bộ quần áo này quen thuộc đến khó tin, ngẩng đầu lên liếc nhìn cô gái, nét mặt của cô gái rất thanh tú, cô ấy không thuộc dạng đại mỹ nữ, nhưng đôi mắt của cô ấy trong veo như nước quả không sai.
Cô gái bán rượu thấy anh hồi lâu không lên tiếng, kéo góc áo anh năn nỉ: “Anh ơi!
"Anh ơi, mua một ít đi, hôm nay em chưa hoàn thành nhiệm vụ."
Chu Cẩm Viễn nhìn đôi bàn tay và khuôn mặt có chút non nớt của cô gái, hỏi: "Em vẫn còn là học sinh à?"
Cô gái gật đầu, "Vâng, em đến từ Đại học A, là sinh viên năm nhất, em đã bán rượu để kiếm tiền học phí và sinh hoạt, anh ơi, anh có thể giúp em được không?"
Cô nhẹ nhàng thăm dò.
Dĩ nhiên trong một trường học, cũng là “một cô gái con nhà nghèo”!
Ha ha!
Chu Cẩn Hiên trong đầu lại nổi lên một tia ác ý.
"Anh có thể mua rượu! Nhưng em có thể uống cùng anh."
Cô gái vội vàng xua tay, "Em, em không biết uống rượu."
Chu Cẩm Viễn nhếch lên khóe miệng, "Vậy thì thôi vậy "
"Em có thể uống ít một ít thôi được không?"
Chu Cẩn Hiên mỉm cười, "Được rồi, em uống một ngụm, anh sẽ mua một cốc, em mà uống một ly, anh sẽ mua một chai, giá cả sẽ do em chọn ."
Cô gái hiển nhiên cảm động, đôi mắt to lóe lên, liền gật đầu đồng ý.
Một chai, cô có thể kiếm được không ít tiền.
Cô nhấp một ngụm rượu tequila thì bị sặc vì uống quá nhanh, không nhịn được mà ho khan, cầm ly rượu lên muốn uống tiếp thì Chu Cẩn Hiên buồn cười vỗ nhẹ vào lưng cô, "Em không sao chứ?"
"Tất nhiên không sao."
Uống xong một ly rượu tequila, hai má cô ửng hồng, nhìn người đàn ông đang ngồi, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, đôi mắt đào hoa khiến tim cô đập nhanh hơn.
Cô còn muốn cầm thêm một ly uống tiếp, nhưng lại bị Chu Cẩm Viễn ngăn lại, "Được rồi, mua cho em một chai rượu, em còn uống có phải muốn khoét rỗng túi anh à "
Cô gái hơi say đã dâng lên, có chút liều lĩnh đem nhừng lời anh vừa nói đáp lại cho anh mà không kiêng nể gì, "Sao? Anh không làm được à?"
Chu Cẩm Viễn nheo mắt lại, đàn ông kiêng kỵ nhất đối với phụ nữ mà nói là anh ta không làm được, mấy ngày nay anh nhịn một gia hỏa dụng vọng bên trong , không có chỗ nào để trút ra được.
Cô gái dẫn anh đến quầy bar để thanh toán, khi cô tiễn anh ra cửa, cơ thể cô trở nên mềm nhũn, người đàn ông nhanh chóng đưa tay đỡ eo cô, cô ôm lấy anh, hai bầu ngực áp sát vào anh qua lớp vải mỏng đè lên trên ngực anh.
“Cẩn thận một chút.” Chu Cẩn Hiên vòng tay qua eo cô, vừa cười vừa nói
Ôn nhu như ngọc nằm gọn ở trong tay anh, nữ tử thơm ngát mềm nhũn,người đàn ông mấy ngày nay kiêng kị du͙© vọиɠ, mỗi ngày chỉ dựa vào chính mình tay của mình để giải vây, hạ thể cứng ngắc đến mức muốn thao sâu vào một người phụ nữ ngay lập tức.
Cô gái trước mặt khá hợp gu của anh, anh hỏi: "Quần áo của em đẹp quá, anh đưa em về nhé?"
Cô gái lắc lắc đầu, phòng ngủ đã sớm khóa lại rồi, quán bar cũng chuẩn bị cho cô một phòng ở tạm, nhưng môi trường không tốt.
“Ký túc xá giờ này đã đóng cửa rồi, em có thể ở chỗ anh một đêm được không?” Cô gái này đúng là lá gan rất lớn, táo bạo nhìn anh bằng ánh mắt trìu mến.
Chu Cẩn Hiên đưa tay nhào nặn bầu ngực của cô gái, tay cảm giác rất tốt, không lớn cũng không nhỏ, giống như quả đào, anh ôm chặt eo cô vào lòng thật chặt, dùng sức ấn mạnh hạ bộ của mình.
"Anh chỉ có một cái giường đó, đêm nay em có muốn ngủ với anh không?"