Chu Cẩn Hiên ngàn lần không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ rời khỏi Lâm Tuyết để nhanh chóng trở về căn hộ, nhưng Lục Tiểu Trà thậm chí còn bỏ anh lại để quay trở lại ký túc xá của trường.
Cầm tờ giấy mà cô gái để lại trên tay, bên trên viết rằng cảm ơn anh đã quan tâm đến cô, cô sẽ cố gắng tìm cách trả lại tiền cho anh càng sớm càng tốt, đôi mắt anh như hừng hực lửa, anh tức giận đến mức muốn xé toang nó ra.
Cái cô Lục Tiểu Trà này, quả đúng là rất được, bản thân anh vì cô, anh nhẫn nhịn dưới hạ thân cương cứng như muốn nổ tung cũng không muốn ngử với Lâm Tuyết để trở về với cô, cô thì làm ngược lại rất tốt, không nói gì mà đã chạy đi mất rồi.
Không nói lời từ biệt gì mà đã bỏ đi thì thôi cũng không tính, nhìn dòng chữ trên tờ giấy cảm ơn đã quan tâm cô hai ngày qua, còn viết hai chữ " giấy nợ" rất chỉnh tề ngay ngắn, trong mắt anh hiện lên một tia mỉa mai châm chọc.
Phụ nữ quả nhiên đúng là đồ vô tâm.
Dựa vào cái gì ?
Anh phải trừng phạt cô một cách nghiêm túc, đang định nhấc điện thoại lên thì đột nhiên phát hiện ra rằng anh hoàn toàn không có số điện thoại của Lục Tiểu Trà.
Cô ấy học chuyên ngành gì?
Khoa ngoại ngữ?
Sau khi cân nhắc một lúc, có vẻ như ngoài tên, tuổi, chuyên ngành của cô ấy, bản thân anh thực sự không biết gì khác nữa, chỉ có điều anh và cô đều học trường Đại học A, nên chuyện bọn họ gặp nhau chỉ là vấn đề thời gian.
Anh lại nhìn xuống tờ giấy nhắn trên tay, ha ha , bản thân anh chính là chủ nợ của cô.
Chân của Tiểu Trà quả thực gần như khá hơn rất nhiều, đi lại cũng không có vấn đề gì, ngoại trừ có chút đau nhẹ.
Khẽ thở dài, thuốc do bệnh viện lớn kê cho rất tốt, 675 tệ, bản thân cô dường như đã thêm một bộ gông xiềng.
Vào buổi chập tối, Lục Tiểu Trà nhận được một cuộc gọi nói rằng sẽ đi dự tiệc của một người bạn và yêu cầu cô đợi anh ở nhà, anh nói rằng muốn trở về phòng ngủ đợi anh.
Lục Tiểu Trà nghe vậy sắc mặt lập tức trở nên xấu xí, cô nghĩ đến số tiền mình còn nợ anh, thì thào nói: “Tiền bối Chu, tôi sẽ trả lại tiền cho anh càng sớm càng tốt.” Cô trong lòng rất bất an, không biết có phải bố mẹ cô có gọi điện thoai trong ký túc xá để tìm cô hay không ?
Cô không có điện thoại di động và bạn cùng phòng của cô muốn liên lạc không thể liên lạc được.
Trần Nhất Nhất và Vương Tử Kỳ trở về nhà của họ trong thành phố, để lại Tần Thanh, một sinh viên là người tỉnh lẻ giống như cô vậy.
Tiểu Trà cảm thấy rằng cô ấy không thể sống trong nhà của Chu Cẩn Hiên nữa, nếu cô ấy để cho ba mẹ cô biết rằng cô đã thân mật với một người đàn ông như vậy, ngoại trừ việc cho anh đi vào trong, còn những thứ khác đều làm qua rồi, chắc chắn.
Hay là rời khỏi là tốt nhất !
Trở lại phòng ký túc xá, căn phòng trống trơn không một bóng người, Tần Thanh đã đi làm thêm bán thời gian, coi như đi bán hàng gì đó, mượn quần áo của bọn họ vài lần rồi nói muốn ăn mặc đẹp hơn một chút.
Đàn ông là đều những sinh vật chỉ biết nhìn người bằng mắt !
Tiểu Trà sờ sờ bụng, bữa tối, Chu Cẩn Hiên gọi món cơm vịt quay cho cô, đúng là rất ngon, cô lấy một cốc nước ấm, mở sách tiếng Anh và bắt đầu học thuộc từ.
Hôm nay có chút buồn bực, cô cắn bút nghĩ, tiền bối Chu thật ra là người tốt, đưa cô đi khám bệnh rồi đặt đồ ăn cho cô, bản thân cô nhất định phải trả lại tiền cho anh.
Hay là cũng đi làm một công việc bán thời gian!
Anh Lâm, người mà cô đã quen trong buổi họp đồng hương vài ngày trước, không biết anh ấy có liên quan gì đến anh ấy không.
Đợi sau kỳ nghỉ rồi hỏi anh ấy cũng được !
Chu Cẩn Hiên đã chơi game trong bóng tối trong hai ngày ở nhà, cô gái Lục Tiểu Trà chết tiệt này khiến tâm tình anh cảm thấy không ổn chút nào.
Buổi tối nằm trên giường, dường như có mùi con gái còn lưu lại trong chăn gối, không kìm tâm tình mà dựng đứng lên, nhắm mắt lại thì hình ảnh mật huyệt cô liên tục chảy dâʍ ɖị©ɧ lại xuất hiện, hai quả anh đào đỏ tươi trên bộ ngực trắng nõn của cô là hình ảnh đẹp nhất ở bất kỳ người phụ nữ nào anh từng thấy, anh đã cầm dươиɠ ѵậŧ của mình lên vài lần, cuối cùng xoa nắn một hồi vẫn không thể nào bắn ra được.
Toàn thân anh thật sự rất khó chịu, làm thế nào vẫn cảm thấy không ổn, cuối cùng cầm chìa khóa xe và đi đến một hộp đêm gần đó để uống rượu.
Một cô gái mặc chiếc váy màu vàng nhạt bước đến và hỏi anh một cách rụt rè: "Thưa anh, anh có muốn uống rượu không?"