Quyển 1 - Chương 2: Điềm báo hắc hoá

"Đã lâu không gặp được anh, đi đóng phim về à?" Việt Thù hỏi.

Sắc mặt Thẩm Ngạn Khanh hôm nay đặc biệt u ám, ánh mắt của hắn dừng lại trên cánh tay của Việt Thù đang bị Tôn Nhạc Nhiên nắm lấy, một lúc lâu sau mới trả lời nói: "Đúng vậy, tôi vừa mới trở về... Vị này là?"

Ý hắn đang hỏi Tôn Nhạc Nhiên đang đứng bên cạnh.

Tôn Nhạc Nhiên kích động đến cả người run rẩy, kéo cánh tay Việt Thù trong vô thức, Việt Thù shh một tiếng, bất đắc dĩ cúi đầu nhìn cô một cái, cười nói: "Bạn gái của tôi, tên Tôn Nhạc Nhiên. Em ấy là fans của anh, đặc biệt rất thích anh."

Nghĩ một lát, lại nói thêm một câu: "Ngày nào cũng hỏi xem anh có về nhà hay không."

Tôn Nhạc Nhiên không ngờ tới anh lại trực tiếp như vậy, mặt lập tức đỏ bừng, ấp úng không biết nên nói gì.

Thẩm Ngạn Khanh nhìn qua vô cùng lạnh lùng nhưng lúc này lại khẽ cười nói: "Trong khoảng thời gian này tôi không có lịch trình, cho nên chắc sẽ không rời đi."

Hắn nói xong rất tự nhiên đặt tay lên vai Việt Thù, gần như che nửa bả vai của anh. Hắn vốn cao hơn Việt Thù nửa cái đầu, nhìn như thế này lại khiến cho Việt Thù trông có chút thon gầy.

Tôn Nhạc Nhiên đột ngột bị đẩy ra xa, lúc này trong đầu đang nghĩ như vậy.

Thẩm Ngạn Khanh dán sát bên tai Việt Thù dùng âm thanh chỉ đủ cho ba người nghe: "Tôn tiểu thư thật xinh đẹp. Việt Thù, cậu cũng thật có phúc khí."

Hắn không chờ Việt Thù phản ứng lại, lập tức buông lỏng cánh tay, vẫy vẫy tay chào tạm biệt.

Việt Thù nhíu mày, nhưng tâm tình vẫn rất vui sướиɠ nắm tay Tôn Nhạc Nhiên đi về nhà.

Mặc dù Việt Thù thoạt nhìn có vẻ hơi sợ xã hội, không thích nói chuyện, nhưng nội tâm lại vô cùng mềm mại. Lần đầu tiên Tôn Nhạc Nhiên tới nhà anh, hoàn toàn không thể tưởng tượng được phong cách bài trí ấm áp thế này lại đến từ tay một lập trình viên. Miêu Miêu đang nằm trong chiếc giỏ tre nhỏ lười biếng chào hỏi cô.

Việt Thù lười đặt tên cho nó, nên từ nhỏ đã gọi nó là Miêu Miêu.

Con mèo này chỉ thân cận với một mình Việt Thù, người khác nó đều không để ý tới. Khi Tôn Nhạc Nhiên vẫn còn đang theo đuổi Việt Thù, cô phải nghĩ ra rất nhiều chiêu trò muốn dành được hảo cảm từ mèo nhỏ, nhưng cuối cùng thiếu chút nữa bị nó cào, mới bất đắc dĩ từ bỏ.

Việt Thù và mèo nhỏ hoàn toàn không giống nhau, mặc dù nhìn xa cách nhưng rất dễ theo đuổi.

Cô nhớ rõ ngày đó Việt Thù đeo tai nghe, mặc chiếc áo hoodie rộng thùng thình, làn da trắng nõn tinh tế, đang đi về một góc phố. Cô nhận ra anh, trực giác nói cho cô biết cô phải nắm bắt cơ hội này, cho nên cô đuổi theo Việt Thù, sau đó nhận ra rằng Việt Thù là người sẽ không từ chối người khác.

Tuy rằng anh luôn tỏ ra bình thường không có gì khác biệt, nhưng Tôn Nhạc Nhiên cảm thấy như vậy đã đủ rồi.

Kiếm đâu ra được người bạn trai sẽ đưa thẻ lương cho mình, giấy tờ đất viết tên mình, vừa săn sóc chu đáo vừa có thể nấu cơm, kiếm tiền đây.

Eo không tốt cũng đáng.

Nhưng hôm nay gặp được Thẩm Ngạn Khanh, lại khiến cho cô mềm nhũn chân, ngay cả cơ thể cũng mềm.

Thẩm Ngạn Khanh và Việt Thù hoàn toàn không giống nhau, toàn thân đều tản ra hormone nam tính, là loại phụ nữ vô cùng thích.

Không biết vì sao cô lại đột nhiên muốn ôm Việt Thù một cái, cơn khao khát xá© ŧᏂịŧ của cô sắp phá tan cái l*иg lý trí. Nhưng Việt Thù vừa về đến nhà đã chui vào phòng làm việc của mình, còn chân thành giải thích nói mình muốn tăng ca, lại chờ thêm hai ngày nữa là tốt rồi.

Cô xem không hiểu những số liệu phức tạp của Việt Thù, cũng không muốn đến thư phòng nhìn màn hình trải khắp sàn nhà, lạnh lẽo như băng, một chút bầu không khí kiều diễm cũng không có. Nếu thiên thời địa lợi đều không có, cô đành phải ôm gối ngoan ngoãn đi đến phòng ngủ chính để ngủ.

Trong phòng sáng đèn, Việt Thù còn đang cúi đầu làm việc. Vẻ mặt của anh rất tập trung mà không hề biết rằng, ở một góc khuất có tia sáng đỏ mờ nhạt đang lặng lẽ chớp lên.