Chương 48: Ngắm nhìn kỉ niệm hạnh phúc

Trạch Dương ngồi ở phòng khách nhà cô mở điện thoại lên chơi, anh cứ mãi ngồi đó cho tới khi phòng của cô đã không còn sáng đèn nữa thì thôi mới yên tâm chợp mắt một chút. Ngay cả nằm xuống anh cũng không dám nằm vì không yên tâm, anh chỉ dám ngồi dựa vào tường sau đó chợp mắt một chút mà thôi, tuy rằng nói vậy nhưng tiềm thức của anh vẫn còn hoạt động. Trạch Dương chỉ nhắm mắt chứ chưa hề ngủ thϊếp đi.

Bỗng nhiên, cách cửa của nhà cô được mở tung ra. Trạch Dương đã biết nhưng anh chỉ mở hờ một mắt ra liếc nhìn xung quanh chứ không hề đứng dậy hay làm gì hết, tiếng bước chân bắt đầu tới gần hơn mà anh vẫn không có động tĩnh gì. Một bàn tay chưa kịp chạm vào người của Trạch Dương đã bị anh nắm lại.

"Vị tiên sinh, anh đang làm gì trong nhà người khác vậy?"- Trạch Dương giữ tay người đó lại nghiên giọng nói, tư thế của anh vẫn không thay đổi dáng vẻ cao cao tại thượng của mình.

"Ồ, Trạch Dương à, cháu đã ở đây suốt sao?"

Trạch Dương cầm lấy tấm ảnh đã được dán trên tường, đó là tấm hình mà anh và cô đã chụp khi còn nhỏ con búp bê xinh xắn bị mọi người trong đội văn nghệ hóa trang. Từ một người ngây thơ vậy mà khi có chút son phấn vào đúng là có phần sắc sảo hơn thật, nhưng anh vốn dĩ không hề thích cô như vậy mà chỉ thích cô mang theo dáng vẻ ngây thơ, ngây ngốc và dễ lừa như thường ngày.

Cả ngày hôm nay anh đã rất mệt mỏi rồi vậy nên đã ngủ thϊếp đi từ lúc nào cũng không hay, đôi bàn tay buông thõng xuống chiếc giường ấm áp nhưng vẫn không quên cầm theo tấm ảnh kỉ niệm của hai đứa khi còn bé. Ảo mộng xâm chiếm tâm trí anh khiến anh không còn nhận thức được đâu mới là thực tại, hay đâu mới là giấc mộng.

Ánh nắng mặt trời bắt đầu lên cao, vì trời còn đang là đầu đông vậy nên chỉ có vài ánh nắng nhè nhẹ chiếu rọi vào mắt anh. Ngày mới bắt đầu, căn phòng đối diện với phòng ngủ của anh đã có bóng người vươn vai dậy.

Cánh cửa sổ được cô gái nhà bên bật tung ra chào đón ánh dương ban mai. Cô hét lớn với ngôi nhà bên cạnh.

"Trạch Dương ơi, sáng rồi đó tiểu tử thối!"- Nhã Kỳ chụm hai tay vào để trước mặt giống chiếc loa mà thét lớn khiến cho Trạch Dương vô cùng khó chịu.

"Gì thế hả heo lười, tao mệt quá, nằm thêm 5 phút nữa thôi!"- Trạch Dương vẫn còn ngái ngủ dụi mắt.

"Muộn rồi đó, hôm nay mày dậy muộn hơn tao thì phải bao ăn tao, nếu còn xuống nhà muộn nữa thì mai lại bao tiếp!"

"Thế bình thường mày dậy muộn thì tao đâu có tính toán gì đâu!"

Nhã Kỳ không thèm nghe anh nói liền nhanh chóng chạy xuống lầu để chuẩn bị đồ đi học, tuy hôm nay cũng chẳng có gì gọi là đặc biệt cả. Một mớ bòng bong cô gây ra cũng còn chưa giải quyết hết, vậy mà chỉ trong vài ngày bị bệnh được ở cùng anh cũng có thể khiến cô vui vẻ mà quên hết mọi thứ như vậy.

Đầu tuần mới này, chắc hẳn sẽ có không ít chuyện xảy ra sẽ gây khó dễ cho Nhã Kỳ, nhưng đối với anh dù có là gì đi nữa thì nhất định sẽ bảo vệ cô cẩn thận.