Chương 4: Chung cư ánh dương 4

Edit + Beta: Ổi

Cảm giác hít thở không thông ập tới đột ngột.

....Ở gần hắn đang có một vật thể không xác định.

Ở giữa màn hình, Tuân Mị nhíu mày ngồi ở mép giường, thân thể có chút căng thẳng mà nắm chặt chiếc điều khiển TV từ xa, hình ảnh có chút run rẩy, lại còn rất nhỏ cho nên không được rõ ràng lắm. Tuân Mị ngay lập tức thay đổi biểu tình khi nhìn vào màn hình, hắn trừng lớn mắt, thông qua màn hình nhìn ra phía sau hắn.

Ở đó, chiếc váy dài trắng như tuyết được làm từ tơ lụa đang di chuyển một cách nhẹ nhàng, uyển chuyển. Trong phòng rõ ràng không có gió những chiếc váy lại khẽ đung đưa từ bên này sang bên kia. Và giữa làn váy đang đung đưa ấy, có ngón chân trắng bệch lúc ẩn lúc hiện.

Trái tim của Tuân Mị bất chợt đập nhanh một cách gấp gáp, ở chung quanh màng tai phát ra tiếng vang đầy nóng nảy. Hắn nhanh chóng quay đầu lại, sau lưng ngoài trừ đệm giường cùng với vách tường ra thì chẳng có sự xuất hiện của vật thể kỳ lạ nào hết. Tuân Mị ngay lập tức quay đầu lại nhìn vào màn hình TV, nhìn thấy trên cổ đột nhiên xuất hiện hai bàn tay trắng bệch, ngón tay lại cực kì ngắn còn lòng bàn tay thì vừa to lại vừa dài, nhìn vô cùng phản cảm và ghê tởm.

Đôi bàn tay gầy đến nổi nhìn như chỉ còn da bọc xương đột nhiên dùng sức, gắt gao bóp chặt lấy cổ họng hắn. Trong nháy mắt, Tuân Mị đột ngột cảm thấy cổ họng hắn nghẹn lại, hắn giãy giụa mà đưa tay sờ lên cổ, ngoài việc hít thở không thông ra thì không có bất cứ thứ gì ở trên cổ họng hắn cả.

Những ngón tay trong TV ngày càng bóp chặt lấy cổ hắn, mà ngoài hiện thực thì mặt của Tuân Mị đang càng lúc càng đỏ, khó nhọc mà thở một cách phì phò. Rõ ràng xung quanh hắn không có bất kì thứ gì nhưng trên cổ lại xuất hiện những vết bầm tím ngày càng rõ ràng...

Càng đi sâu vào mơ hồ do việc hít thở không thông mang lại, Tuân Mị mơ hồ nghe được tiếng cười vui vẻ của một người phụ nữ cùng với tiếng của tà váy lụa đang lay động trong gió.

Hắn quơ tay tắt TV.

Áp lực trên cổ đột nhiên biến mất, Tuân Mị hít một hơi thật mạnh, sau đó điên cuồng ho khan, hắn đem điều khiển từ xa ném thật xa vào trong góc phòng, sau đó bò lên giường hít từng ngụm từng ngụm không khí.

"Khụ...khụ, khụ", hắn liếc nhìn TV với một chút oán giận, nói: "Ta bán mạng như vậy, ngoài việc thả ra một nữ quỷ gϊếŧ người ra thì cũng chả cho ta được một cái thông tin hữu ích nào."

TV: "..."

Vừa thở hổn hển, Tuân Mị vừa liếc nhìn chiếc đồng hồ nhỏ trên bàn, kim giờ và kim phút chỉ vào hướng 12 giờ 09 phút, là khoảng thời gian thích hợp nhất để cho bọn quỷ lộng hành. Hắn ngáp một cái, từ từ đợi xem sẽ có chuyện gì xảy ra vào đêm đầu tiên tại khu chung cư này, mãi mà không phát hiện ra được điều gì, nhưng hắn vừa mới ở trên giường trở mình một cái, giây tiếp theo liền lăn ra ngủ như chết.

Ở một căn phòng khác.

Chân Chân đem bản thân thu vào trên giường, lại chuẩn bị võ trang chính là một chiếc chăn bông cho bản thân, hay tay và hai chân đều đem nhét hết lại vô chăn chỉ chừa ra bên ngoài một cái đầu. cô dựa lưng vào đầu giường, đôi mắt trừng lớn nhìn thẳng vào chiếc bàn.

Cô hiện giờ vô cùng cảm kích chung cư vô cùng có "tình người" mà không tắt điện vào ban đêm, nếu không thì cô có thể chịu không được mà đăng xuất ra khỏi trò chơi ngay tại chỗ.

Chiếc TV đã khiến cho Tuân Mị ăn không ít khổ thì bây giờ lại không có tác dụng với cô, bởi vì căn bản Chân Chân chưa từng có ý nghĩ bật nó lên dù chỉ là thoáng qua.

10 giờ 50 phút, gã râu ria lao ra khỏi phòng, run run rẩy rẩy đứng trên hành lang nói, hắn mở TV ra được một lúc liền cảm thấy da đầu có chút ngứa ngáy, liền vừa gãi vừa xem bông tuyết trên TV. Một lát sau bông tuyết biến mất, trên màn hình hiện ra hình ảnh của chính gã, trên đỉnh đầu của gã chính là một người phụ nữ mặc trên người chiếc váy màu trắng đang lơ lửng trên không, gã cảm thấy da đầu ngứa ngáy là do làn váy của nữ nhân này lay động cọ qua cọ lại trên đầu gã.

Gã đàn ông râu ria sợ đến mức co rúm ngay tại chỗ, sau đó chạy ra khỏi của một cách hoảng loạn.

Chân Chân nghe xong bị doạ cho hết cả hồn vía, đừng nói là mở TV, ngay cả dây nguồn TV cũng được cô rút ra ngay khi vừa mới vào phòng, điều khiển từ xa cũng bị cô mở vỏ lấy hết pin mặc dù bên trong chiếc điều khiển từ xa trống không, căn bản không hề có pin.

Trước cái nhìn muốn nứt hết cả mắt của cô, kim đồng hồ cuối cùng cũng nhích qua được khung giờ đáng sợ nhất đó là 0h, Chân Chân không hề cảm thấy buồn ngủ mà trợn tròn mắt, bắt đầu tự hỏi bản thân rốt cuộc vì khúc mắc gì trong lòng mà lại chạy tới chơi cái trò giải đố này.

Nếu ngày mai đôi tình nhân kia không chết thì cô lập tức sẽ ngủ cùng với Trảo Trảo, còn nếu đôi tình nhân ấy mà chết chỉ vì hai người ở chung một phòng thì... Cô sẽ cố gắng chịu đựng hàng đêm cho đến khi cơ thể không thể tiếp tục được nữa liền hôn mê mà ngủ thϊếp đi.

Chân Chân liền hạ quyết tâm, cô sẽ mở to mắt như này cho đến khi bình minh lên, mắt cô đảo từng vòng một theo kim đồng hồ, dần dần mờ đi rồi lại tỉnh dậy sau một cái ngủ gật. Cứ như vậy lặp đi lặp này chu kì này không biết bao nhiêu lần, cho đến khi mí mắt đếm kim giây hạ xuống một cái, khi cô mở mắt ra thì đã 4 giờ sáng.

Đèn trong phòng vẫn sáng, cô đưa tay xoa cái cổ cứng ngắc do giữ nguyên một tư thế trong thời gian dài, mơ màng nghĩ: "Mình đã ngủ quên sao...?"

Cô duỗi tay, nâng mắt lên, phát hiện ra màn hình TV đang ở trong trạng thái mở, trong màn hình có một mảng tuyết lớn, thỉnh thoảng lại nhấp nháy một phát. Những hình ảnh ấy xuất hiện ngày càng nhiều, tựa như giây tiếp theo có thể đóng băng cả căn phòng.

Chân Chân sợ tới mức toàn bộ phía sau lưng trở nên tê dại, cứng đờ, tứ chi tê liệt bủn rủn mà ngã ở trên giường không thể động đậy. Cô muốn la lên nhưng lại không dám, chỉ có trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, đầu óc trống rỗng.

Lúc này, ở ngoài phòng tiếng bước chân hỗn loạn càng lúc rõ ràng hơn, loáng thoáng tựa hồ như có người kêu lên ở bên ngoài. Ngay sau đó, một loạt tiếng bước chân nhanh chóng tiếp cận của phòng của Chân Chân, tiếng đập cửa dồn dập vang lên, một chút lại một chút, khiến cho hai bên thái dương của Chân Chân trở nên đau nhói.

"Chân Chân, Chân Chân!" Ngoài cửa truyền tới âm thanh của Trảo Trảo, "Chân Chân mau ra đây, cái bà lão chết tiệt kia đã lừa chúng ta, thức ra nơi nguy hiểm nhất chính là ở trong phòng."

Những bông tuyết trong màn hình TV dần dần biến mất, Chân Chân nhìn thấy vẻ mặt khϊếp sợ của bản thân trong TV, đối diện với đỉnh đầu của cô chính là một chiếc váy lụa trắng như tuyết đang đung đưa, buông thõng. Những ngón chân vô hồn dưới tà váy cố ý như vô tình mà lướt qua cổ cô. Còn mái tóc thì lắc qua lắc lại.

Chân Chân hét lên một tiếng chói tai và ngã ra khỏi giường, bất chấp đau đớn do bị té mà chạy nhanh đến cho cửa phòng.

Ngoài cửa, Trảo Trảo vậy như cũ mà không ngừng gõ cửa, nôn nóng mà hô to tên Chân Chân, Chân Chân chân tay run rẩy mà vặn tay nắm cửa, đột ngột kéo một cái nhưng mở không ra. Cô chợt nhớ tới việc đầu tiên khi mình mới bước vô phòng liền khoá trái cửa lại, trực tiếp chốt then cửa cho nên mở không ra cũng là lẽ đương nhiên.

Nhưng nhờ lực cản của then cửa làm cho tay chân của cô luống cuống một hồi, đầu óc của Chân Chân ong một tiếng liền bừng tỉnh, cô đột nhiên nhận ra ý tứ của việc chính mình khoá trái cửa phòng.

...."Sau 11 giờ không nên đi ra khỏi phòng."

Chân Chân theo phản xạ có điều kiện bắt hai tay ra sau lưng, một bên nhìn xem phía sau có nữ quỷ nào đuổi theo không, một bên thì hỏi trong sợ hãi: "Ngươi, ngươi thật sự là Trảo Trảo sao?"

"Đương nhiên mình chính là Trảo Trảo đây, Chân Chân, Chân Chân ơi, mau ra đây đi, quỷ đang ở sau lưng cậu kìa."

Chân Chân lại hét lên một tiếng, cô lo lắng lui về phía sau hai bước, lưng dựa vào bức tường đằng sau, khoé mắt một bên nhìn vào phòng khách cùng với phòng ngủ, một bên để ý đến cánh cửa đang bị đập bùm bụp kia.

"Vậy ngươi liền nói cho ta biết tên thật của ta là gì?"

"...." Tiếng nói của người bên ngoài đột nhiên ngưng bặt, giống như thẹn quá mà hoá giận mà hừ lạnh một tiếng, thê lương mà hét to một tiếng: "Mau cút ra đây!"

Cô tự cổ vũ bản thân, so với những việc này thì cô không cần phải sợ hãi bất kì ai, cô hét to mấy tiếng, vừa lắc đầu vừa nói: "Không, không, không,..."

"...." Trong chốc lát, người bên ngoài cửa đạp mạnh một cái vào cửa, không tình nguyện mà lê chân rời đi.

Cảm giác không trọng lượng đột nhiên đánh úp tới, Chân Chân đột nhiên bừng tỉnh ở trên giường, cô vẫn đang trong trạng thái quấn chăn toàn thân, TV vẫn ở trạng thái tắt, mọi thứ vẫn như trước khi cô chìm vào giấc ngủ. Sau đó cô liền bị sốc khi nhìn vào chiếc đồng hồ để ở trên bàn.

4 giờ 16 phút sáng.

"..."

Ở căn phòng đối diện phòng của Chân Chân, Đường được đánh thức bởi bạn trai mình, nàng mở mắt ra, đập vào mắt nàng chính là khuôn mặt đầy lo lắng của bạn trai nàng.

"Đường Đường, Đường Đường mau tỉnh lại."

"Ừm... có chuyện gì vậy?" Đường đột nhiên bị đánh thức khỏi giấc ngủ, đầu óc vẫn còn chút mông lung, bối rối, nàng một tay che mắt lại, che đi ánh sáng chói chang của bóng đèn sợi đốt. Ăn Đường vội vàng xốc chăn lên, túm lấy nàng kéo vào nhà vệ sinh, "Anh vừa mới đi vệ sinh lúc nửa đêm thì thấy trên mặt gương có một loạt chữ được viết bằng máu, viết là bà lão ở dưới lầu 1 là một kẻ dối trá, chúng ta không thể ở lại trong phòng được nữa."

"Máu, chữ bằng máu?" Đường chỉ tưởng tượng khung cảnh kia một chút liền cảm thấy da đầu tê dại. Ăn Đường liền ngồi xổm đem đôi dép xỏ vào chân nàng, không đợi nàng mang hẳn hoi liền kéo nàng chạy ra bên ngoài.

Ở bên ngoài truyền ra nhiều tiếng bước chân hỗn độn, mơ hồ còn có thể nghe thấy có người hét lên: "Chân Chân mau nhanh chóng đi ra ngoài, chính là cái bà gài chết tiệt kia đã lừa chúng ta."

"Em hãy đến mở cửa phòng trước đi, anh đi vô toa-lét tìm xem có thứ gì có thể làm vũ khí hay không." Ăn Đường đi được nửa đường đột nhiên túm lấy Đường đến trước mặt, xô nàng về phía cánh cửa rồi quay người đi vào nhà tắm.

Đường không hề có chút nghi ngờ bạn trai của mình, nhanh chóng chạy đến cửa để mở khoá, một phen ấn mở then cửa.

Khi cánh cửa được mở ra, nháy mắt trong lòng nàng bỗng nhiên nổi lên tia quái dị. Rõ ràng trước khi đi ngủ, Ăn Đường vì muốn dỗ nàng vui vẻ nên đã cùng nàng phun tào rằng trong nhà tắm quá mức sạch sẽ, ngay cả một cái bàn chải đánh răng có thể chọc mắt nàng đều không có vậy thì anh ấy đang tìm cái gì trong nhà tắm cơ chứ?

Nghĩ đến đây, trog đầu nàng lập tức phát ra từng hồi chuông cảnh báo, cảm giác nguy hiểm dần khiến nàng không thở nổi. Đường vội vàng trở tay lại muốn đóng cửa phòng lại, vào giây phút cánh cửa sắp được đóng lại, một bàn tay thô ráp như vỏ cây đột nhiên từ trong bóng tối lao ra thẳng tắp mà bắt lấy mặt nàng.

Độ dài của năm ngón tay chỉ bằng một nửa của người bình thường nắm lấy toàn bộ khuôn mặt của nàng, móng tay sắc bén rạch nát da thịt nàng, nàng kinh hãi mà hét lên, nhưng tiếng hét vô cùng ngắn ngủi, gần lộ ra âm thanh liền bị kéo ra khỏi phòng, tiếng thét đầy thê lương lập tức bị bóng tối sâu không thấy đáy nuốt chửng, chỉ một thoáng chốc liền yên tĩnh không còn một tiếng động.

Cánh cửa phòng lẳng lặng mà khép lại.

Mà trong căn phòng căn bản không hề có bạn trai nàng, cũng không hề có bóng đèn dây tóc, chỉ có một mảnh bóng tối...

Tác giả có lời muốn nói:

Mỹ Mỹ:.....

Đoàn:....

Ổi: Vậy là đôi tình nhân với biệt danh buồn nôn đã ra đi một người.