"Anh Trình, Tiểu Thủy ở bên cạnh, không được..."
Tạ Thu Thủy loáng thoáng nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề, nhưng trước mắt lại không nhìn rõ gì cả.
Tiếng thở ngày càng gấp gáp, hệt như vang lên bên tai, khiến cô tưởng tượng ra nỗi sợ hãi khi phải chạy tám trăm mét.
Sao lại ở hiện trường thế này?
Người thở dốc là Lâm Xuân Lộ, bạn cùng phòng thời đại học cũng là bạn thân của Tạ Thu Thủy. Lúc này cô ta đã chạy xong tám trăm mét, đang gắng sức thở dốc bên cạnh cô.
Tạ Thu Thủy cảm thấy cô ta có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
Bài kiểm tra chạy tám trăm mét thời đại học, chỉ xếp hàng thôi cũng đã đến trưa rồi, lúc đến lượt Tạ Thu Thủy, đúng vào thời điểm nắng nhất trong ngày, mặt trời trên đỉnh đầu nhìn chăm chú xuống tổ quốc như bông hoa già với vẻ đầy phách lối.
"Pằng!"
Tiếng súng tính thời gian vang lên, trong lòng Tạ Thu Thủy chợt giật thót, bắt đầu xuất phát theo tập thể.
Nhưng chân cô không sao nhúc nhích được, người bên cạnh "vυ"t" một cái đã chạy hơn trăm mét với tốc độ siêu nhanh, chỉ mười giây. Mà cô thì ngay cả bước đi cũng cảm thấy khó khăn.
Loáng cái đã đến vạch đích, thầy giáo tính giờ ở bên cạnh nói với giọng lạnh lùng: "Sáu phút hai mươi giây."
Không đạt, phải chạy lại.
Tạ Thu Thủy chợt tỉnh lại.
Cảnh tượng trong giấc mơ biến mất, nhưng tiếng thở dốc bên tai vẫn còn, chiếc giường của Tạ Thu Thủy hơi lắc lư, phát ra tiếng kẽo kẹt khe khẽ.
Hơi thở nóng rực của bạn thân phả vào tai Tạ Thu Thủy, lúc này nếu không phải còn tiếng thở hổn hển của người thứ ba, Tạ Thu Thủy gần như cho rằng cô bạn định làm điều bất chính với mình.
Là Xuân Lộ và bạn trai của cô ta - Trình Tri Lễ.
Họ đang làm chuyện đó, trên giường của mình?!
Căn nhà này vốn chỉ có hai người là Tạ Thu Thủy và Lâm Xuân Lộ ở, hai phòng ngủ, một phòng khách, rất vừa vặn, nhưng sau đó Lâm Xuân Lộ có bạn trai, thế là biến thành ba người ở.
Cô ta còn từng phàn nàn với Tạ Thu Thủy, nhu cầu của Trình Tri Lễ về phương diện kia rất lớn, đêm nào cô ta cũng mệt rã rời mà vẫn bị ép phải làm tiếp.
Thỉnh thoảng Lâm Xuân Lộ phải gạt bạn trai ra, chạy sang ngủ cùng phòng với Tạ Thu Thủy.
"Ưʍ... Anh Trình..."
Giọng của Lâm Xuân Lộ vô cùng nũng nịu.
Cô ta quay lưng về phía Tạ Thu Thủy, còn Trình Tri Lễ nằm ở phía bên kia, cho nên Tạ Thu Thủy không nhìn rõ hành vi của hai người, nhưng từ tiếng thở dốc cũng có thể biết được họ đang làm gì.
Hai người dường như sợ đánh thức Tạ Thu Thủy nên không dám nói gì, có điều tiếng thở dốc lại không giấu được.