Chương 18: Kết thúc

Chương 18. Kết thúc

Editor: Tịch An

——————

Chớp mắt đã đến ngày cuối cùng của trận đánh cuộc, đám chị em bạn thân plastic bắt đầu âm dương quái khí lên group ẩn ý đủ kiểu. Cố Viện thì vẫn chưa quay được cái gì gọi là chứng cứ cả.

Quay ngược thời gian về buổi tối một tuần trước, Vương Dương vừa nói xong, cửa đang đóng chặt bất ngờ mở ra, lôi kéo người bên ngoài vào liền đóng lại.

Hình Tranh ấn cô lên cửa phòng, giằng co rất lâu mới hổn hển mở miệng:

"Cô lại muốn làm trò xiếc gì nữa?"

Nhìn ánh mắt hung hăng của hắn, Cố Viện vốn muốn nói vài câu chợt khựng lại. Trong lòng cô rất rõ ràng, bây giờ nếu cô nói muốn thử yêu đương chắc chắn hắn sẽ không tin, thế thì không bằng thuận theo tự nhiên, cho hắn tự não bổ, tự thân suy đoán đủ kiểu rồi đưa ra đáp án hợp ý hắn nhất.

Một tuần kế tiếp, hai người ở bên nhau dưới hình thức không phải bạn bè cũng chẳng phải người yêu. Hình Tranh không cự tuyệt Cố Viện, nhưng cũng chẳng nhiệt tình là bao, tựa như một người nông dân từng bị rắn cắn không dám lại mạo hiểm lần nữa.

Cố Viện cũng không cố tình đeo bám, nhưng mỗi ngày đều muốn thân mật hơn ngày trước một ít, giống như nước ấm hầm ếch, từng chút thâm nhập vào sinh hoạt của hắn.

Càng hiểu cô càng thấy rõ Hình Tranh thực là một người đàn ông không tồi chút nào. Tương lai nếu bé cưng sinh ra, hắn nhất định sẽ là một ba ba chuẩn mực.

Nhận thấy tình cảm vun đắp khá ổn định rồi, Cố Viện suy tư, có lẽ, cô cần phải đẩy một phen!

6 giờ chiều, cô đăng lên vòng bạn bè*, bật chế độ chỉ người nào đó được xem: [ Dám chơi dám chịu, tôi đi công viên tìm người vô gia cư ] (vòng bạn bè: theo An biết là đại loại giống cập nhật story vậy á)

--------

Trong văn phòng câu lạc bộ, đối với việc gần đây lão đại chuyển sang chế độ tăng ca điên cuồng mỗi ngày, Tiểu Lưu từ chối hiểu. Trọng điểm ở đây là lão đại miệng nói tăng ca, nhưng phần lớn thời gian mắt nhìn điện thoại phát ngốc, giống như đang đợi tin nhắn vậy.

Vẫn tưởng hôm nay lại y như vật, không ngờ tới đột nhiên "Phanh" một tiếng, Tiểu Lưu sợ hú hồn chim én, ngẩng đầu lên thì thấy lão đại dằn di động xuống bàn, thái dương nổi gân xanh, hai mắt đỏ lên như núi lửa sắp phun trào.

Ngay sau đó, hắn đột ngột lao ra ngoài, trong không khí chỉ để lại một câu: "Thiếu thao"

==========

An: Ừ, cái chương kết cục nó nhiêu đây thôi đó, thả ⭐️ cái đi rồi lướt xuống phiên ngoại nha.

°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°