Chương 13: Rất là tra

Chương 13: Rất là tra

Editor: Tịch An

——————

Cố Viện đã biết thanh âm bên ngoài sao lại quen thuộc như vậy rồi, đó chẳng phải là nhóm chị em bạn thân plastic của cô hay sao!

Thảm hại hơn nữa là, nội dung bàn luận vừa đúng là chuyện đánh cược, hơn nữa càng nói càng hăng.

Bạn thân A: "Còn thực sự có khả năng, tao hoá Cố Viện lớn lên xinh đẹp, lại biết diễn trò, thực biết câu dẫn đàn ông!"

Bạn thân B: "Ỏoo, cậu đang đố kỵ chứ gì, anh trai mà cậu nhắm, thiếu gia gì đó của tập đoàn thiết bị điện tử, nguyên cả buổi tối đôi mắt dính chặt trên người Cố Viện, còn cùng khiêu vũ, ăn cơm thì ngồi sát bên nhau, có vài người đang muốn mà không được ha!"

Bạn thân A: "Cậu còn nói tớ, cậu cũng có khá gì hơn đâu hả, kim chủ kia của cậu không phải vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn ngủ Cố Viện một lần sao? Cậu coi chừng cũng bị lật xe nhé!"

Khuê mật C: "Haizz, lộn xộn cái gì, Hình Tranh kia có bao nhiêu khó câu đâu phải chúng ta không biết, tớ thấy Cố Viện cũng không thành công được, tớ còn đợi ả thua cuộc, bị kẻ ăn mày thao huyệt đấy. Rõ ràng đều chơi như nhau thôi, lại thích diễn vai thanh thuần, tớ thấy ả mới là dâʍ đãиɠ nhất".

[......]

Hình Tranh đã dừng lại việc luật động nhẹ nhàng, con ngươi thâm thuý chớp chớp tràn đầy biểu cảm không thể tin, bên trong còn chứa đựng ôn nhu cùng tình ái chưa rút đi hết, kết hợp lại trông có vẻ buồn cười lạ lùng.

Theo tiếng nói chuyện phiếm bên ngoài truyền vào, không khí bên trong phòng nhỏ càng ngày càng lạnh băng.

"Phanh" một tiếng, cửa lớn bên ngoài đóng lại, thanh âm ồn ào nãy giờ theo đó trôi xa.

Cố Viện hơi há miệng, vừa định giải thích lừa gạt một chút, liền thấy Hình Tranh lấy tốc độ cực nhanh đoạt lấy túi xách cô đặt bên cạnh, lấy điện thoại của cô ra, ấn mở khoá. Đến lúc hắn mở ra ứng dụng mạng xã hội, tổng thể chỉ mất có mấy chục giây.

Hắn cau mày xem xét đoạn chat, môi mỏng càng mím càng chặt, đốt ngón tay cầm di động thậm chí trắng bệch.

Xong, con xe này xác định, lật rồi!

Cố Viện dứt khoát mặc kệ, thiết lập vai diễn thanh thuần thất bại, cô vẫn muốn nhìn xem trò chơi còn có thể tiếp tục hay không.

Ít nhất cũng không phải không có chỗ tốt, dù sao, cô không cần nhẫn nại du͙© vọиɠ thêm nữa.

Cô đỡ tay nắm cửa, nửa chống thân thể, dùng hoa huyệt họ xát lên thân thể người đàn ông cứng còng đứng lặng, một bên hất hông nghênh đón đại dươиɠ ѵậŧ, một bên kêu da^ʍ, trên mặt không sót lại chút ngượng ngùng e ấp nào, chỉ còn lại biểu tình thật sâu hưởng thụ du͙© vọиɠ:

"Ưm, thật thoải mái, thật lớn..."

Trong lúc hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ, đôi mắt cô không quên gắt gao nhìn chằm chằm Hình Tranh, không bỏ qua bất kỳ phản ứng nào của hắn.

Ngẫm lại, một người đàn ông có sự nghiệp thành công, kiêu ngạo tự phụ, người hắn thích hoá ra là người dùng trăm phương ngàn kế để tiếp cận hắn, vẫn nghĩ là thiên thần băng thanh ngọc khiết hoá ra lại là gái làng chơi, có bao nhiêu khó chịu, quả thực tựa như mùa đông bị dội một chậu nước lạnh lên đầu, dao nhọn đâm vào tim vào phổi.

Tưởng tượng như vậy, Cố Viện thế mà lại cảm thấy: Còn, còn rất thú vị!

Tra, thật sự rất là tra!

Hình Tranh không kiềm chế được ngón tay phát run, thông tin vừa mới nghe được, thông tin vừa xem được từ di động, còn có biểu hiện lúc này của cô, đều đang nói cho hắn biết ——

Cố Viện không hề là cô gái đơn giản, cô tiếp cận thì ra chỉ là vì một trận đánh cuộc.

Thời điểm có được cô vui sướиɠ bao nhiêu, thời điểm theo đuổi cô thấp thỏm bao nhiêu, hiện tại liền buồn cười bấy nhiêu.

Hình Tranh hắn, thế mà bị một ả đàn bà như vậy, chơi??!!

Lửa giận ở trong ngực cuộn trào, quá nhiều loại cảm xúc hỗn tạp đan xen. Mãnh liệt du͙© vọиɠ phủ đầy thân thể nhưng hắn vẫn một mực túm chặt lấy người phụ nữ đang cưỡi trên eo, mắt lộ ra ánh nhìn sắc bén, thanh âm càng lạnh lẽo như băng:

"Giải thích!"

Đến nước này rồi còn muốn giải thích cái gì, tên này cũng thật là thân sĩ cứng nhắc.

Cố Viện xoay chuyển con ngươi, lập tức thu hồi phóng đãng trên mặt, khôi phục lại bộ dáng thanh thuần lúc trước, khóe mắt rưng rưng, cắn môi mở miệng:

"Không có, em không có, mấy người đó bôi nhọ em... Anh cút, anh cút đi ~"

Sau khi nói xong, một giọt nước mắt còn thuận thế rớt trên ngón tay Hình Tranh, quả nhiên là nhu nhược đáng thương.

Nếu lúc này còn nhìn không ra cô đang chơi hắn, còn nhìn không ra trong mắt cô chứa đầy ác ý vui đùa, Hình Tranh thật là thẹn với thâm niên ăn chơi của mình.

Nhưng đáng sợ nhất là lúc giọt nước mắt kia dừng ở trên tay hắn, hắn vậy mà còn có ngắn ngủi đau đớn? Đầu quả tim hơi hơi rung động, giống như bị người đâm vào một chút.

Quá buồn cười, Hình Tranh thấy mình quá buồn cười.

"Cố Viện!! Cô mẹ nó còn muốn lừa lão tử?!"

Hai mắt nam nhân phun lửa, hô hấp thô nặng như dã thú, vòm ngực kiên cố kịch liệt phập phồng, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn xé cô ra, hơn nữa hiếm thấy hắn chửi thô tục, tựa như gào ra từ vòm họng, mỗi chữ đều sắc bén vô cùng.

Thật man quá đi!

Cố Viện cảm thấy mình cũng thật biếи ŧɦái, sư tử xổng chuồng như lúc này còn làm cô thấy hưng phấn hơn so với ngày thường. Hắn không chút nào thu liễm, phẫn nộ, mắng chửi thô tục làm chân cô cũng mềm nhũn ra, hoa tâm dâʍ đãиɠ lại chảy ra từng đợt từng đợt xuân thuỷ, khát vọng được hắn trừng phạt, khát vọng được hắn trói lại, dùng đại dươиɠ ѵậŧ làm thước dạy học, tuỳ ý quất đánh.

Cùng nhau hoan lạc ba lần, côn ŧᏂịŧ vẫn còn cắm trong hoa huyệt, đối với phản ứng của cô Hình Tranh rõ như lòng bàn tay.

Trách không được, trách không được mỗi lần thao huyệt, miệng thì nói không cần, thân thể lại phóng đãng như vậy, hoá ra đều là diễn, đây là một cô gái triệt để dâʍ đãиɠ lẳиɠ ɭơ.

Hình Tranh nắm lấy cánh mông lắc lư trái phải của cô gái, không nói một lời. Lát sau, trong mắt hiện lên lạnh lẽo, tựa hồ hạ quyết tâm.

Hắn dùng sức đem nguyên cây côn ŧᏂịŧ rút ra, gặp được chỗ cắи ʍút̼ hắn thật chặt cũng hoàn toàn không thèm để ý, rút thật mạnh dươиɠ ѵậŧ, thịt non mềm bên trong theo chuyển động của hắn cũng bị kéo ra theo.

Miệng huyệt mở rộng hồng hào, hình "O" không khép lại được, thịt trụ vừa rút ra cũng hằn đầy gân xanh, ướt nhẹp nhưng vẫn uy mãnh.

Cố Viện dồn dập khe khẽ rêи ɾỉ, nhịn không được thỉnh cầu hắn:

"Ưm, đừng đi, giận đến như vậy thì thao chết em để trả thù đi... thao nát huyệt huyệt, trói lại mà thao..."

Trong WC chật hẹp, Hình Tranh mím chặt môi, cơ mặt cứng đờ. Thân hình một mét chín, khi hắn không muốn hạ thấp thân mình, nhìn ai cũng như là từ trên cao nhìn xuống.

Hắn liếc mắt nhìn Cố Viện một cái, khóe miệng cong lên cười lạnh. Hắn mạnh mẽ sửa sang lại bản thân, tại một giây trước khi mở cửa rời đi WC, chỉ để lại một câu, âm thanh lạnh lẽo quanh quẩn. Hắn nói:

"Tôi ngại dơ".

----------------------------

An: Okay fine, màn lật xe thành công ngoài mong đợi.

A Tranh mạnh miệng lắm, ha hả, lại lót chiếu bày hạt dưa lập team mới chờ A Tranh bị vả mặt bôm bốp!

°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°